Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 507: Chiến thắng trở về (3)




Luận Cung Nhân hơn bốn mươi tuổi, nguyên bản là người Thổ Phiên sinh trưởng ở địa phương. Vài năm trước, hắn suất lĩnh hơn bảy ngàn người Thổ Dục Hồn tìm nơi nương tựa Võ Tắc Thiên cầm quyền Đại Chu, được đãi ngộ như tân khách. Luận Cung Nhân ngược lại cũng là kiêu tướng thiện chiến, hơn nữa bởi hắn thân thế đặc thù (ngày trước là quý tộc Thổ Phiên) đã từng tại trước trận khuyên bảo mấy nghìn binh sĩ Thổ Phiên buông binh khí đầu hàng Đại Đường, không chỉ có tránh cho một hồi chiến tranh đổ máu, cũng vì Đại Đường tranh thủ được một nhóm dũng sĩ. Bởi vì những công kích này, Luận Cung Nhân từng được phong tặng Tả Vũ Lâm Đại Tướng Quân, An Quốc Công. Hiện tại triều đình lại phái hắn tới tiếp đóng Sóc Phương quân tiền phong du đặc sứ, đủ để tỏ ra coi trọng và tín nhiệm đối với hắn.

Luận Cung Nhân mang theo Trường Sử và Tham Quân, theo Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu đến trong soái trướng, cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra đối với đồ quân nhu, vật tư cùng với một ít địa đồ tài liệu trọng yếu trong quân. Đồng thời mấy vấn đề bố phòng và dò xét quan trọng, tìm Tần Tiêu lãnh giáo hồi lâu, bữa trưa cũng đều là giải quyết qua loa trong soái trướng.

Hơn một vạn Sóc Phương quân mới tới, cũng bắt đầu tại Tả Uy Vệ lập nên doanh trại, bắt đầu đóng quân an mã.

Đại Đường và Đột Quyết nghị hòa, hơn nữa có Thụ Hàng Thành dễ thủ khó công tồn tại, người Đột Quyết nếu không phải có chút phát điên, là sẽ không đến phía Nam Âm Sơn gây chuyện. Do đó, trong Nặc Chân Thủy đại trại có mấy vạn người này, đã là dư dả, thậm chí còn có vẻ hơi nhiều. Sóc Phương quân lúc này đây kiến thành Thụ Hàng Thành, để Đường quân tại vùng Tây Bắc này có thể giảm thiểu mấy vạn người trấn binh. Tiết kiệm nhân lực thuế ruộng vô số. Hơn nữa, vị trí địa lý đặc thù của Thụ Hàng Thành cũng để Đại Đường tại vùng Tây Bắc địa vị chiến lược hoàn toàn phát sinh chuyển biến. Lui có thể thủ, tiến có thể công. So với cách làm ngày trước tại Linh Vũ trắng trợn bố phòng giật gấu vá vai, đầu voi đuôi chuột, càng có vẻ tích cực chủ động hơn rất nhiều.

Các tướng sĩ Tả Uy Vệ còn lại là tập kết đến trên Đại Lang Nguyên, thời gian dùng cơm cũng không có đào hố chôn nồi, mà là thống nhất ăn lương khô. Bọn họ không muốn phá hư khối thảo nguyên mỹ lệ mà phì nhiêu, ngưng tụ tình cảm đặc thù này.

Hơn nữa nỗi nhớ nhà tựa tiễn, khiến các tướng sĩ đối với ăn cái gì uống cái gì, cũng thật sự không quá mức để ý. Cảm giác về nhà thật sự là quá vui vẻ, ai còn quan tâm những chuyện này.

Đám người Tần Tiêu ở trong soái trướng bận rộn gần hết ngày, rốt cục đem thủ tục giao tiếp hoàn thành.

Ngày thường Luận Cung Nhân thân hình cao lớn, quay về phía Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu ôm quyền một cái nói:

- Trương đại soái, Tần tướng quân, Luận Cung Nhân nhất định bảo vệ tốt Nặc Chân Thủy, sẽ không bôi nhọ danh tiếng nhị vị đã gây dựng ở nơi này.

Trương Nhân Nguyện cười ha ha:

- Tướng quân dũng mãnh phi thường, lão phu đã sớm nghe thấy. Có ngươi ở đây tọa trấn Nặc Chân Thủy, đó khẳng định là vạn vô nhất thất mà! Hơn nữa tân thượng nhậm Thụ Hàng Thành Đô Hộ Sử Dương Kính Thuật tướng quân cùng ngươi hợp tác, tin tưởng vùng Tây Bắc của Đại Đường ta, từ nay về sau vững như bàn thạch không người có thể lay động!

Luận Cung Nhân hàm hậu cười cười:

- Đại soái chớ có quá mức tán dương. Ta cùng với Dương tướng quân, đều là nhận phúc của đại soái và Tần tướng quân, mới có thể ngồi mát ăn bát vàng ở chỗ này bình yên phòng thủ biên thùy. Đây thật đúng là tiền nhân trồng cây, hậu nhân hưởng thụ nha! Còn có Tần tướng quân, uy danh của ngươi hiện tại đã truyền khắp mỗi góc Đại Đường. Danh hào Kim Giáp Chiến Thần đó là như sấm bên tai nha! Hôm nay nhìn thấy, thực sự là vui vẻ lớn trong đời!

Tần Tiêu cũng chắp tay cười ha hả nói:

- Cái dũng của thất phu mà thôi, nào có gì đáng nói đây! Sau này Nặc Chân Thủy nơi đây, đã hết thảy phải dựa vào Luận tướng quân rồi!

Luận Cung Nhân nghiêm nghị ôm quyền thi lễ:

- Nhị vị tướng quân cứ yên tâm đi! Luận Cung Nhân nhất định toàn lực phòng giữ Nặc Chân Thủy, đảm bảo phía Nam Âm Sơn không có người Đột Quyết dám can đảm xâm lấn!

Tần Tiêu thi lễ trở lại, cùng với Trương Nhân Nguyện nhìn nhau cười to:

- Nếu đã như vậy, Luận tướng quân, chúng ta liền cáo từ tại đây. Các tướng sĩ thất quân đều là nỗi nhớ nhà tựa tiễn nha!

Luận Cung Nhân tự mình đem hai người tiễn đến ngoài trướng, dẫn thủ hạ tướng lĩnh sĩ tốt cùng kêu lên nói:

- Cung tiễn Đại Nguyên Soái, Đại Tướng Quân chiến thắng trở về nước!

Tần Tiêu phóng nhãn nhìn Nặc Chân Thủy đại trại đã thập phần quen thuộc một trận, cùng với Đại Lang Nguyên mênh mông, và Âm Sơn quần phong, hít sâu một hơi:

- Tả Uy Vệ, xuất phát!