Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 500: Âm Sơn hội minh (1)




Tần Tiêu khẽ nhíu chặt vùng xung quanh lông mày suy tư một trận, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:

- Nghĩ ra rồi! Trước đây có nghe Trương đại soái nói qua. Người này chính là được xưng Đột Quyết Chư Cát Lượng Thôn Dục Cốc!

- Là hắn?

Quách Tử Nghi cũng thoáng có chút kinh dị:

- Hắn không phải hẳn là ở trên đại mạc vùng Cực Tây, phụ trợ Mặc Xuyết chinh phạt Đột Kỵ Thi sao? Hắn thế nào lại phái sứ giả đến nơi này?

Tần Tiêu khẽ nhếch miệng lên, hừ nhẹ một tiếng:

- Chuyện đó còn cần nói sao, khẳng định là muốn bằng vào ba tấc lưỡi nát vụn dùng một ít thủ đoạn ngoại giao, đem Dương Ngã Chi Đặc Lặc và Đốt Phiên Bồ muốn đòi trở về thôi mà! Nào có sự tình dễ dàng như vậy. Tử Nghi, ngươi đi đem Vạn Lôi gọi tới cho ta, nói ta có việc để hắn đi làm. Mặt khác, chỗ tên sứ giả gì đó kia, ngươi đi nói với hắn, đã nói ta chỉ gặp Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền. Đối với hắn không có hứng thú, nói truyền tới là được, hắn có thể trở lại.

- Dạ.

Quách Tử Nghi ôm quyền thi lễ, lui ra ngoài.

Tần Tiêu ngồi ở trong soái trướng suy nghĩ: Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền Thôn Dục Cốc, lão gia hỏa này nếu được xưng là Đột Quyết Chư Cát Lượng, đó là xác thực đáng giá để gặp mặt một lần.

Vạn Lôi đi vào trong lều, Tần Tiêu đối với hắn nói rằng:

- Vạn Lôi huynh đệ, ngươi hiện tại dẫn theo một vài huynh đệ, đem Dương Ngã Chi Đặc Lặc và Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ đều đưa đến chỗ Trương đại soái bên Ngưu Đầu Sơn. Còn có, đối với các tướng sĩ cũng đều phân phó xuống phía dưới, đã nói hai người này đã sớm được đưa đi. Đã hiểu chưa?

Vạn Lôi cười hiểu ý:

- Đại Tướng Quân yên tâm, ta nhất định đem việc này làm được thỏa đáng.

Tần Tiêu Vạn Lôi bóng lưng của Vạn Lôi, không tự giác tự mình lộ ra một tia mỉm cười lãnh liệt:

- Trương Nhân Nguyện muốn phái người đem hai tù binh quan trọng này tiễn trở về Trường An dâng lên tin chiến thắng, đó chính là sự tình của hắn. Ta cần phải cần phải đem củ khoai lang nóng bỏng tay này giữ trên người. Hoặc là đoạt danh tiếng của hắn, mang tiếng lấn áp cấp trên. Thôn Dục Cốc, muốn ở chỗ ta dùng ra thủ đoạn ngoại giao gì đó can thiệp, nghìn vạn lần đừng trông cậy vào, ta trước liền đoạn suy nghĩ của ngươi đã!

Thời gian trôi qua thật nhanh. Trong nháy mắt, hai tháng đã trôi qua. Trên thảo nguyên cây cỏ xanh lục bắt đầu suy bại. Nguyên bản lục ý mênh mông vô bờ, tức thì khô vàng vẻ khô vàng xâm chiếm Cỏ xanh Cỏ xanh đã héo tàn, thỏ rừng, chương chương một số loại động vật ăn cỏ đã khuyết thiếu tấm lá chắn thiên nhiên, thường xuyên bại lộ ở trên đại địa.

Mùa này là thuộc về ưng thứu.

Tháng chín ưng bay cũng bởi vì vồ thỏ rừng trở nên càng thêm dễ dàng. Từ trước người Đột Quyết cũng đã quen vào thởi điểm này bắt đầu săn bắt bốn phía, cùng với nam hạ xâm lược. Năm ngoái thời gian này, Khuyết Đặc Lặc xuất binh qua khẩu quan đánh Linh Vũ, bắt đi hơn vạn ngựa Lũng Hữu, cùng với hơn vạn bách tính Linh Châu.

Không nghĩ tới chỉ qua một năm, người Đột Quyết lại cũng vô pháp giống như trước nam hạ quấy nhiễu. Chắn ở trước mặt bọn họ là ba tòa Thụ Hàng Đại Thành không thể công phá, cùng với Đại Đường Sóc Phương quân đem bọn họ đánh tới nghe tin đã sợ mất mật.

Âm Sơn bắc lộc, một đám quân đội Đột Quyết khoảng năm nghìn nhân mã thấp thỏm bất an dừng tại nơi này. Bị bọn họ bao quanh ở chính giữa, là hơn vạn bách tính Trung Nguyên năm ngoái bắt được từ Linh Vũ. Những bách tính này có thể nói là tìm được đường sống trong chỗ chết. Nguyên bản Mặc Xuyết nghe nói Linh Vũ đánh một trận, Khuyết Đặc Lặc chiến bại, nhi tử Di Niết Khả Hãn của chính mình chết trận, lúc đó đã giận tím mặt, muốn hạ lệnh tàn sát hơn vạn bách tính đã ở trong lều trướng Đột Quyết làm nô lệ này, nhưng lại bị Thôn Dục Cốc ngăn trở. Đột Quyết trí giả Thôn Dục Cốc tầm nhìn cực xa, tựa hồ từ khi ở Mạc Tây chinh phạt Đột Kỵ Thi đã dự kiến được, có thể một ngày nào đó, hơn vạn bách tính này còn có thể phát huy một ít tác dụng.

Quả nhiên, hiện tại nếu muốn đổi trở lại Dương Ngã Chi Đặc Lặc và Tả Sương Sát cùng với một hai vạn chiến sĩ Đột Quyết bị bắt làm tù binh kia, toàn bộ phải dựa vào hơn vạn bách tính này và dẫn đến mấy nghìn trâu dê.

Người Đột Quyết kinh hoảng và run rẩy, để không khí đều bắt đầu tràn ngập một cổ khí tức khẩn trương và lo sợ không yên. Dưới lang kỳ, lão Hạ Đạt Kiền sáu bảy mươi tuổi đi xuống xe ngựa, ngửa đầu nhìn Đại Lang sơn trước mặt, nhất thời đến nhập thần.

Gió thu thổi từng cơn, thổi bay những chiếc lá héo úa rụng xuống, một trận vắng vẻ.

Con mắt của mấy nghìn người đều nhìn về phía thân hình đơn bạc lại có khí thế như cao sơn, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn kia.

Gió to thổi trúng chòm râu tuyết trắng và áo choàng, khăn choàng cùng bay lên. Thân ảnh gầy gò mà mệt mỏi kia lộ ra vẻ thê lương và cô đơn nói không nên lời.

Thôn Dục Cốc vừa mới từ Mạc Tây chạy đi hơn ngàn dặm, vượt qua nha trướng, tới trước Âm Sơn. Phía sau hắn dẫn theo chính là "thượng cống" Tượng trưng cho vô hạn hận ý và khuất nhục của Đột Quyết. Mặc Xuyết hung ác độc địa và giả dối như lang, lúc này đây cũng phải làm ra nhượng bộ khuất phục. Nếu như không chủ động đưa ra nghị hòa, trả dân chúng Trung Nguyên đã bị bắt làm tù binh, lại cống lên trâu dê, nhi tử và tể tướng của mình cố nhiên sẽ mất mạng. Một hai vạn chiến sĩ Đột Quyết vị bắt làm tù binh kia, cũng khẳng định sẽ vong quốc tha hương. Một hai vạn chiến sĩ Đột Quyết a, cái đối với Hãn Quốc vốn dĩ không phải rất đông đúc mà nói, đã là một số lượng không nhỏ. Hiếm có lần này quân Sóc Phương không có hung ác hạ sát thủ, lưu lại tính mệnh của bọn họ. Mặc Xuyết không có lý do gì đối với sinh tử của bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ cả.

Mặc dù đã là mệt mỏi không chịu nổi, nhưng sắc mặt gầy gò, tang thương của Thôn Dục Cốc vẫn kiên nghị như trước, con mắt cũng lợi hại dường như ưng thứu. Chỉ thấy hắn khẽ mấp máy môi khô vài cái, khẽ nhấc tay lên một chút, nói rằng:

- Người đến, truyền tin cùng đội tuần tra tại Âm Sơn của Đại Đường Sóc Phương quân, nói rằng Đột Quyết Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền phụng mệnh của Khả Hãn đến đây nghênh đón Đại Nguyên Soái Trương Nhân Nguyện và Đại Tướng Quân Tần Tiêu.

Dứt lời từ trong lòng xuất ra một phần bái thiếp, đưa cho sứ giả.

Sứ giả tiếp nhận bái thiếp lên ngựa, chạy vội mà đi.

Thôn Dục Cốc nhìn theo bóng lưng của sứ giả, lại nhìn Đại Lang sơn cao lớn hùng vĩ trước mắt đã khó có thể vượt qua, không tự chủ được than nhẹ một tiếng, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt lại.

Trái lại phía Nam Âm Sơn, trên Đại Lang Nguyên, Tần Tiêu đang thản nhiên cưỡi Đạm kim mã, lưng đeo một cây điêu cung, cùng với Mặc Y, Hình Trường Phong, Phạm Thức Đức đang săn thú. Cuối thu không khí mát mẻ, luôn luôn khiến người ta vui vẻ thoải mái. Ngày hôm nay thu hoạch cũng rất không tệ, tất cả mọi người mặc trang phục thoải mái.