Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 497: Tư tưởng lớn của bộ đội đặc chủng (2)




Lui tiến vào trong chăn, Tần Tiêu cũng tiến vào trong chăn. Từ phía sau đem Mặc Y ôm vào trong lòng, hôn nhẹ lên vành tai của nàng. Mặc Y bị hôn khiến cho cả người ngứa ngáy, đơn giản cũng động thân tiến đến cùng hắn ôm ấp cùng một chỗ.

Mặc Y tựa ở trước ngực Tần Tiêu, ngọc thủ mềm mại nhẹ nhàng vỗ về cơ ngực to lớn của hắn, ôn nhu nói rằng:

- Lão công...ta đã là người của ngươi. Thế nhưng, muội muội không biết chuyện kia của ta...nên làm như thế nào cho phải?

- Tử Địch?

Trong đầu Tần Tiêu cũng vụt sáng ra nha đầu lớn lên cùng Mặc Y giống nhau như đúc, lại còn hoàn toàn là tính tình của hài tử, kỳ dị hâm hâm khiến người khác đau đầu, không khỏi buồn cười nói:

- Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ?

- Lão công nếu là không thích nàng, Mặc Y cũng khẳng định không dám miễn cưỡng. Chỉ là hi vọng...

Mặc Y khẽ cắn môi một chút, có chút sợ hãi nói rằng:

- Lão công có thể đem nàng giữ ở bên người, cho dù là làm một đời nha hoàn. Cũng tốt hơn là đem nàng gả cho người ngoài.

- Như vậy sao được?

Tần Tiêu nói rằng:

- Ta cũng chưa nói không thích nàng nha! Bất quá không phải loại thích giống như đối với ngươi. Nha đầu kia tuy rằng rất bướng bỉnh rất tự ái, còn có một điểm hồ đồ không tim không phổi, thế nhưng cũng có địa phương đáng yêu của riêng nàng. Tỷ như nói, nàng rất ngay thẳng, cũng rất có tinh thần trọng nghĩa huống chi nàng đến nơi nào cũng đều là một viên khai tâm quả, khẳng định có không ít người yêu thích nàng. Ta như thế nào có thể ích kỷ đem nàng giữ ở bên người, để nàng làm một đời nô tỳ, làm lỡ cuộc đời của nàng đây?

- Kỳ thực, muội muội của ta, trong lòng ta rất rõ ràng.

Mặc Y khẽ quyệt mội một chút, trong ánh khí lộ ra một cổ ngây thơ, mười phần mê người:

- Nàng chính là trời sinh vô tư, vui vẻ, chuyện gì cũng dám đi làm. Thế nhưng lớn như vậy rồi, ta cũng chưa có gặp người nào mà nàng nghe theo, và chịu phục cả. Lão công chính là người thứ nhất, cũng là một người duy nhất đấy! Do đó...trong lòng muội muội này của ta, cũng khẳng định là đem lão công đặt ở một vị trí rất trọng yếu. Tuy rằng ta cũng cho tới bây giờ không chọn phá qua cửa tâm tư này của nàng. Có thể, ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể suy nghĩ rõ được. Thế nhưng ta biết. Nàng khẳng định là thích lão công!

- Ha hả, như vậy a...

Tần Tiêu không khỏi cười khẽ. Trong lòng thực sự càng thêm yêu thích Mặc Y. Nàng tuy rằng chỉ so với Tử Địch lớn hơn thời gian một nén hương. Thế nhưng vẫn như là trưởng bối mẫu thân vậy chiếu cố cho Tử Địch. Không có lúc này không suy nghĩ cho muội muội dở hơi này của mình. Tình cảm thâm tình mà rộng lớn giống như nàng vậy, quả thực chính là tiêu chí đặc biệt của hiền thê lương mẫu.

- Thế nào nha?

Mặc Y lần đầu truy vấn Tần Tiêu, chính mình cũng có chút không có ý tứ cười cười, con mắt híp thành một đường nguyệt nha nhi.

Tần Tiêu đem Mặc Y hướng vào trong lòng mình ôm lấy thật chặt, ở trên trán của nàng khẽ hôn một ngụm nói rằng:

- Trở lại rồi nói đi sao? Trong lòng ta đã biết, được chứ? Ta biết hai tỷ muội các ngươi cảm tình không phải tốt bình thường, cũng sẽ không đem các ngươi tách ra, gả nàng cho người ngoài.

Mặc Y kích động gật đầu, ở trên ngực Tần Tiêu hôn một cái, lưu lại dấu son môi màu hồng:

- Cảm ơn lão công.... Lão công chính là nam nhân thông tình đạt lý và tốt nhất trên đời này!

Nam nhân tốt? Tần Tiêu trong lòng cười nói: Mặc Y rốt cục vẫn là đem ba chữ này nói ra miệng. Ta đây là nam nhân thế kỷ hai mươi mốt mà, có chút phương diện xem ra, chung quy so với nam nhân Đường triều hiện tại coi nữ nhân như con rối cùng phụ thuộc mạnh mẽ hơn một chút.

Giữa thắt lưng bụng của Mặc Y, lại bỗng nhiên cảm giác ra một tia dị dạng, co rúm thân thể lại lặng lẽ trốn tránh đến phía sau, tựa đầu vùi phục xuống, đỏ mặt cười ha ha.

Tần Tiêu cười mười phần tà dị đem nàng bắt qua đây kề sát đến trên người mình:

- Cười cái gì đây? Đây mới là bản sắc nam nhi biết không... Lão bà đại nhân, xuân tiêu một khắc đáng giá nghìn vàng, chúng ta trở lại hưởng thụ một phen đi nha!

Sắc trời bắt đầu tối, nguyên bản trên đại thảo nguyên còn có chút nóng bức một trận gió mát thổi tới, thật khiến người ta khoan khoái, nhẹ nhàng.

Ngoài đại trại trên đại thảo nguyên, Đường quân chúc mừng hôn lễ cũng tiến nhập giai đoạn kết thúc. Các sĩ tốt ngồi vây quanh ở bên cạnh từng đống lửa trại. Tự mình an bài tiết mục biểu diễn đều bắt đầu trình diễn. Nhiều người trước khi nhập ngũ đều là nghệ nhân xiếc ảo thuật giang hồ, lúc này đem một ít kỹ nghệ đều lấy ra trình diễn. Cái gì phun lửa, đấm vỡ ngói, chơi rắn cùng tiểu xiếc ảo thuật đều lấy ra. Lão đầu tử Trương Nhân Nguyện càng cười đến nét mặt già nua một mảnh xán lạn, thỉnh thoảng lại xoa xoa chòm râu, uống từng ngụm rượu lớn.

Trương Nhân Nguyện theo ánh mắt nhìn Hình Trường Phong quy củ ngồi ở một bên rót rượu uống, không khỏi hứng thú nổi lên, chính mình đứng dậy đi tới bên cạnh Hình Trường Phong. Hình Trường Phong ngửa đầu lên nhìn một cái, liền chuẩn bị đứng dậy hành lễ, Trương Nhân Nguyện cười ha hả đem hắn đè lại không cho đứng dậy, ở hai bên sĩ tốt lập tức thức thời nhường ra một khoảng trống cho hắn ngồi xuống.

Trương Nhân Nguyện giữ chặt cho Hình Trường Phong ngồi xuống.

- Hình tướng quân!

Trương Nhân Nguyện cầm bát rượu lên nói:

- Ngươi và các huynh đệ Đặc Chủng Doanh, đúng là những đại anh hùng, đại công thần của ba trận đại thắng này, lão phu trước kính ngươi một chén!

- Sao dám, sao dám!

Hình Trường Phong giơ chén rượu lên, khiêm cung nói rằng:

- Trường Phong chỉ là dựa theo chỉ thị của Đại Tướng Quân làm một ít việc thuộc bổn phận mà thôi. Đại Tướng Quân nói, đại soái mới đại anh hùng lớn nhất của quân Sóc Phương chúng ta, là đại trụ xà. Cũng đơn giản là có thống suất xuất sắc như đại soái, quân Sóc Phương chúng ta mới liên tiếp giành thắng lợi, Trường Phong kính đại soái một chén này.

- Uống!

- Mời!

Hai người sang sảng uống xong một chén lớn, Trương Nhân Nguyện cười tủm tỉm nói rằng:

- Hình tướng quân, lão phu đã sớm nghe nói, Tần Tiêu tiểu tử kia đúng là có một bộ phương pháp huấn luyện bí mật không truyền ra ngoài, đem các ngươi những người này huấn luyện thành một nhân vật giống như thần tiên. Lão phu thật đúng là muốn kiến thức một chút nha. Nếu không, ngươi mang theo các huynh đệ thủ hạ của ngươi biểu diễn một bộ quyền pháp đến xem?

- Cái này...

Hình Trường Phong xấu hổ cười nói:

- Nếu đại soái đã có lệnh, Trường Phong nào dám không nghe? Chỉ là...quyền pháp của chúng ta đều tương đối lung tung, lộn xộn, nhìn không ra môn lộ cùng động tác ước định mà thành gì cả, chỉ ở trong thực chiến mới có thể nhìn ra được một chút môn đạo.

- A? Vậy đó là kỹ xảo đại xảo nhược chuyết?

Trương Nhân Nguyện cười nói:

- Không giỏi về ngoại tinh kỳ trong nội, dựa theo thái độ làm người của Tần Tiêu như vậy, là một gia hỏa rất có nội tài nha! Nếu là như thế này, biểu diễn sẽ không cần nữa, kỹ xảo thực dụng nhất cũng không phải dùng để biểu diễn, điểm này lão phu cũng biết. Hình tướng quân, lúc nào rảnh rỗi, cũng có thể đến Hữu Uy Vệ của ta một chút, xem có thể giúp đỡ dạy ra mấy cao thủ được hay không?