Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 494: Phá trận xông vào động phòng (2)




Biến thành một hình tròn ở giữa, bốn phía bốn nhánh hình cánh hoa. Hơn nữa bốn cái nhánh kia cũng không ngừng hướng phía trên vòng tròn tụ tập lại đi lên, như là đang đem vòng tròn thêm dày, thêm thô, vây thành năm tầng.

Tần Tiêu không khỏi cười khổ:

- Trương lão quỷ này, lại không thể động võ, làm sao xông đi ra ngoài được?

Các tướng sĩ kỵ binh vây thành vòng tròn nhất thời cười lớn, đồng thanh kêu lên nói rằng:

- Triền triền miên miên, gắn bó như môi với răng chúc mừng Đại Tướng Quân!

- Ha ha, lão quỷ đầu này!

Tần Tiêu không khỏi cười lớn, nguyên lai biến trận này đã biểu thị hắn và Mặc Y hai người kết hợp, kháo, thật đúng là động một phen suy nghĩ!

Tần Tiêu không khỏi cười theo nói rằng:

- Các huynh đệ, các huynh đệ tốt, nhường cho ta một đường được không?

- Không được!

Cư nhiên trăm miệng một lời. Ngoài trận quân Đường vây quanh quan chiến, nhất thời cười lớn, tiếng cười chấn đến cả đại thảo nguyên cũng đều lắc lư.

Tần Tiêu quay đầu lại hỏi Hình Trường Phong nói:

- Anh em, hiện tại làm sao bây giờ?

Hình Trường Phong cũng là cười khổ một trận:

- Đại Tướng Quân cũng không biết, ta loại người ngu dốt này làm sao dự đoán ra được? Ta chỉ là suy nghĩ, trận này giống như là đối trẫm đăng mê vậy.

- Đăng mê? Lão tử lại không am hiểu cái này a!

Tần Tiêu kêu khổ không ngừng, suy nghĩ nói: Nếu là lấy chuyện phòng the đến ví dụ: Vừa rồi nói đến, sau đó biến thành vòng tròn thật đúng là rất hình tượng, nên đối thế nào đây? Có muốn đối được dâm đãng một chút hay không? Hắc hắc!

Tần Tiêu lớn tiếng nói một tiếng:

- Rộn ràng nhốn nháo, mây mưa thất thường.

Đường quân bày binh bố trận cười lớn nói:

- Không đúng, không đúng! Sai rồi!

Tần Tiêu không khỏi cười mắng:

- Các ngươi đám gia hỏa này, giúp đỡ đại soái chỉnh lão tử! Được lắm, chờ đấy! Lần sau thời gian huấn luyện đừng trách ta đặc biệt gia tăng cho các ngươi.

Đường quân không hề động đậy, vẫn như trước ha hả cười lớn, bố thành ngũ đạo viên trận, cũng một khắc liên tục xoay tròn. Nhìn đến con mắt của Tần Tiêu cũng đều có chút choáng váng.

Tần Tiêu suy nghĩ nói: Xem ra thật sự là đăng mê, có phải là vừa rồi đối còn chưa đủ chuẩn xác hay không?

Phía sau Đặc Chủng Doanh giống như "Hầu tử" không khỏi cười trộm hắc hắc, thúc ngựa chạy đến trước mặt Tần Tiêu nói rằng:

- Đại Tướng Quân. Ngươi đối được không đủ chính nghĩa. Còn phải muốn...dâm đãng hơn một chút.

Tần Tiêu một cái tát vỗ lên đầu "Hầu tử":

- Đám tiểu tử các ngươi muốn thử một lần hay không?

- Dựa theo ta nha, đó chính là, hắc hắc!

- Hắc cái đầu ngươi ấy!

Mọi người cùng nhau gầm lên:

- Nói mau!

Hầu tử lại cười trộm nói rằng:

- Triền triền miên miên, đó chính là ôm sao? Gắn bó như môi với răng, đó chính là thân trên. Kế tiếp sao, tiến tiến xuất xuất, cá nước hành hoan rồi!

- Ta kháo. Tiểu tử ngươi quả nhiên một bụng toàn những ý nghĩ xấu xa!

Tần Tiêu không khỏi cười lớn, đem hai câu kia hô lên. Không ngờ hai nhóm quân Đường nhất thời một trận oanh động cười lớn, tránh ra một con đường, cư nhiên đối đúng!

Tần Tiêu không khỏi cười lớn:

- Xem ra vẫn là dâm đãng rõ ràng một chút mới đúng đường nha! Lão Trương đầu, thực sự là lão dâm đãng. Cái này cũng nghĩ ra được!

Hai đội kỵ binh lại bố thành ra kiểu dáng, Tần Tiêu vỗ con ngựa chuẩn bị đi lên trước, không ngờ lại bị hai mặt cờ xí ngăn trở:

- Đại Tướng Quân, như vậy đã có thể được "tiến tiến xuất xuất", ôi chao!

- Xem như ngươi lợi hại! Các ngươi hai tiểu tử này, nhớ kỹ cho ta!

Tần Tiêu làm bộ tức giận trừng mắt với hai người một cái, còn không có vỗ ngựa một tiến một thối đang đi trong đường, chạy qua lại, mới đến phía trước phương trận.

Trương Nhân Nguyện đại kỳ vung lên. Cấu thành phương trận bốn lộ kỵ binh cùng lộ trung gian kia cũng biến hóa, phương trận trong nháy mắt biến thành một viên trận, bên trong viên trận biến thành một phương trận, liên tục xoay quanh chạy trốn.

- Lại là đăng mê?

Tần Tiêu không khỏi nhíu mày:

- Hầu tử, mau lăn qua đây cho lão tử. Lúc này lại có ý tứ gì?

Hầu tử trợn trừng lớn hai mắt giống như hạt đâu nhìn một hồi, đem đầu lắc như đánh trống nói:

- Lần này ta đây lại không biết rồi.

- Cút! Không thể có đứng đắn.

Tần Tiêu một phát xiên trên trên mặt hắn, Hầu tử làm bộ kêu thảm một tiếng hướng phía sau tránh né đi.

Tần Tiêu vuốt cằm suy nghĩ nói: Lần này lại là kiều đoạn dâm đãng gì đây? Một hồi vuông, một hồi tròn chuyển thành vuông tròn! Đây không phải là "không có quy củ, không thành vuông tròn" sao? Quỷ củ đúng rồi. Quy củ!

Tần Tiêu la lớn:

- Đại soái, ngươi đây là chỉ phương diện quy củ kia a?

- Ha ha, tiểu tử thông minh! Nói ra "quy củ" đối với "phương viên", một cửa này mặc cho ngươi qua.

Trương Nhân Nguyện ở trên đài cao vung cờ lên, vài đạo binh mã để lộ ra một con đường, giống như thủy triều hướng tới hai bên dũng mãnh đi. Tận cùng thủy triều, Mặc Y bạch y lượng giáp thân khoác lụa hồng bào, lẳng lặng cưỡi ở trên Tuyết Hoa mã, vẻ mặt ửng đỏ, ẩn tình đưa tình nhìn Tần Tiêu.

- Quy củ này sao, rất đơn giản!

Trương Nhân Nguyện lớn tiếng nói rằng:

- Ngươi muốn có được tân nương tử từ trên ngựa đem nàng đoạt trở lại, cùng ngươi cưỡi trên một con ngựa, cũng giống ngồi cùng một cỗ kiệu. Thế nào, có dám không?

- Cái này có gì không dám?

Tần Tiêu lớn tiếng cười nói, thúc ngựa hướng phía Mặc Y chạy đi, Mặc Y cũng vỗ ngựa hướng tới phía hắn chạy đến. Chỉ là trên tay nàng cư nhiên cầm theo một cây thương không có đầu.

Sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ? Tần Tiêu sửng sốt muốn đánh chồng sao?

Hai con ngựa chạy tới gần, Tần Tiêu liền đưa tay đến tiếp lấy Mặc Y, không ngờ Mặc Y cười hì hì một thương đã sớm đánh tới, sợ đến Tần Tiêu lập tức lùi về, hai người giao mã đi qua.

- Ha hả, ngươi được nha, Mặc Y!

Tần Tiêu cười đem ngựa phóng đến, chỉ vào Mặc Y nói rằng:

- Ngươi cũng theo những người này cùng nhau trêu cợt ta, xem ta làm thế nào khi dễ ngươi đây!

Dứt lời, Tần Tiêu quát to một tiếng:

- Lão bà đại nhân, ta tới rồi!

Đạm kim mã nhất vó hướng phía Mặc Y chạy đi, Mặc Y cư nhiên đem cây thương không đầu kia múa đến kín kẽ không sơ hở, Tần Tiêu cư nhiên nhất thời không thể nào hạ thủ, lại là giao mã mà qua.

Các binh sĩ quân Đường nhất thời cười vang:

- Kim Giáp Chiến Thần, đánh không lại Chiến Thần phu nhân nha!

Tần Tiêu lại vừa bực mình vừa buồn cười nói rằng:

- Cứ để các ngươi nói cho chán đi! Lão bà đại nhân, lúc này ta thực sự tới rồi! Giá!

Lại một lần nữa chạy đến trước mặt Mặc Y. Tần Tiêu đề cao cảnh giác thu không môn, một tay thăm dò đi vào bắt lấy Mặc Y, không ngờ nàng cũng mau tay nhanh mắt, cấp tốc một thương đập lên. Tần Tiêu vừa mới tiến lên cũng không né tránh làm bộ "ai u" kêu một tiếng sợ hãi, Mặc Y nhất thời kinh hoảng nói rằng:

- Thế nào, không bị thương đấy chứ?

Tần Tiêu hắc hắc cười trộm một tiếng. Ôm lấy cây thương không đầu, tay kia ôm lên thắt lưng mềm mại của Mặc Y, khẽ quát một tiếng, đem nàng ôm qua đây.