Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 483: Phong lang cư tư (2)




Hắn cùng với Đốt Phiên Bồ cùng thiết vệ mà mình dẫn theo cũng đã thất tán, tóc tai bù xù dường như chó nhà có tang, soái kỳ cũng đã ném tới địa phương ít người chạy trốn.

Bên người Đốt Phiên Bồ mang theo trên dưới một trăm người, thật vất vả mở một đường máu rời khỏi sơn lâm, lại đập vào mắt thấy được Quách Tử Nghi và Vạn Lôi suất lĩnh kỵ binh. Đem cửa sơn đạo bao vây thật chặt.

Vạn Lôi tiến lên một bước, rống lớn nói:

- Đốt Phiên Bồ, ngươi loại tiểu nhân vô tín vô nghĩa này, hiện tại còn có gì có thể nói được nữa? Mau mau xuống ngựa tiếp nhận đầu hàng, bằng không đem ngươi bầm thây vạn đoạn!

Đốt Phiên Bồ khuôn mặt bị hun thành đen kịt, ở trên ngựa thân thể run rẩy một trận, xung quanh còn sót lại hơn trăm người đem hắn bao bọc ở trung tâm, kinh hãi chợt giơ lên đao thương, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Vạn Lôi khoát tay:

- Chuẩn bị bắn tiễn Đốt Phiên Bồ. Ta lại cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng! Xuống ngựa tiếp nhận đầu hàng, tiếp nhận đầu hàng Tần Đại Tướng Quân sẽ tha cho ngươi một mạng!

Quách Tử Nghi thúc ngựa tiến lên, nhẹ giọng nói rằng:

- Tướng quân, Đốt Phiên Bồ này giết cũng không có ý nghĩa gì nha, bắt sống qua đây, đúng là có chỗ hữu dụng lớn.

Vạn Lôi cười ha ha:

- Tiểu tử, nếu không, liền giao cho ngươi tới xử lý? Mang theo Đốt Phiên Bồ còn sống trở lại. Tìm sư phụ ngươi thỉnh công. Hắn khẳng định vui vẻ!

Quách Tử Nghi vui mừng nói:

- Đa tạ Vạn đại thúc, Đốt Phiên Bồ, ngươi là muốn ta đến bắt ngươi hay là tự mình xuống ngựa, đầu hàng. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Đốt Phiên Bồ trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhớ tới lúc trước đã ưng thuận hứa hẹn với Tần Tiêu trong lòng lại là một trận xấu hổ và lúng túng, đem trái tim chặn ngang, cắn răng cả giận nói:

- Sĩ khả sát, bất khả nhục! Tiểu oa nhi, ngươi tới đi sao! Đem chúng ta loạn tiễn bắn chết! Đốt Phiên Bồ ta nếu là một chút nhíu mày. Sẽ không phải là nam nhân Đột Quyết!

Quách Tử Nghi lạnh giọng hừ một tiếng, hét lớn một câu, hỏa thán mã nhấc vó dựng lên, nhằm hướng Đốt Phiên Bồ phóng đi!

Vạn Lôi trong lòng cả kinh đơn kỵ liền chạy đi bắt Đốt Phiên Bồ. Hắn tốt xấu bên người cũng còn có hơn một trăm tử sĩ, như vậy cũng quá mạo hiểm đi nha! Thắng lợi nắm chắc, không cần phải mạo loại nguy hiểm này.

Vạn Lôi đưa tay nắm chặt trường đao, tùy thời chuẩn bị hạ lệnh để hậu quân đi lên hỗ trợ.

Đốt Phiên Bồ thấy Quách Tử Nghi đơn thương thất mã giết qua đó, không khỏi giận dữ quát:

- Tiểu oa nhi khinh người quá đáng! Các huynh đệ, ngày hôm nay đơn giản là chết một lần. Không thể để mất tôn nghiêm của nam nhi Đột Quyết. Lên! Cùng hắn liều mạng!

Hơn trăm tên chiến sĩ Đột Quyết thấy chết không sờn lớn tiếng rống lên, đều thúc ngựa nhắm phía Quách Tử Nghi nghênh đón.

Quách Tử Nghi huýt sáo dài một tiếng, tay nâng kích trước đâm thủng yết hầu của một người Đột Quyết, sau đó xoay tròn một kích, đem mấy mã đao của Đột Quyết đánh ra, Phương Thiên Họa Kích tạo ra một đạo hàn quang hình trăng khuyết, nhất thời đem mấy đầu người người Đột Quyết đánh xuống phân nửa!

Ba chiêu hành văn liền mạch lưu loát, hầu như là ở trong lúc điện quang hỏa thạch hoàn thành, Vạn Lôi ở phía sau không khỏi thốt ra, lớn tiếng hô lên một tiếng "tốt"!

Quách Tử Nghi chấn hưng tinh thần, hóa kích thành thương, đem đầu kích kia múa đến giống như thu cúc trán phóng, loạn ảnh trùng trùng, ở trên yết hầu của người Đột Quyết đều cắt một cái mà qua. Huyết vụ dâng lên, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, nhất thời người ngã ngựa vô số. Những nơi thân ảnh của Quách Tử Nghi đi qua, giống như thuyền lớn chém gió trảm sóng, người Đột Quyết xoay người xuống ngựa, đã giống như một trận ba đào dâng lên.

Đốt Phiên Bồ đại kinh thất sắc, tiểu oa nhi mặt trắng này trên trán có một nốt ruồi thịt, sao lại lợi hại như vậy?

Bên người hai vệ sĩ gan mật đều vỡ ra trở nên run rẩy, thanh âm lắp bắp nói rằng:

- Sương Sát, xuống...xuống ngựa đầu hàng đi thôi!

- Hỗn trướng!

Đốt Phiên Bồ giận dữ, huy loan đao đem tả hữu hộ vệ chém ngã, bên trong hét lớn một tiếng kiệt tư, múa đao chạy tới nghênh đón Quách Tử Nghi.

Quách Tử Nghi thấy Đốt Phiên Bồ tự mình tiến lên đây, một trận tinh thần đại chấn, hét lớn một tiếng nghiêng kích đem binh sĩ Đột Quyết dây dưa xung quanh đẩy ra, thúc ngựa hướng phía Đốt Phiên Bồ nghênh đón.

Đốt Phiên Bồ vả lại là giống như đánh bạc tính mạng, cá chết lưới rách chỉ muốn cùng Quách Tử Nghi liều mạng, thanh đại loan đoan bổ xuống chém đến. Quách Tử Nghi trong lòng cười nhạt, loại công phu mèo ba chân này cũng muốn đùa giỡn! Một kích đâm xuống, trước tiên đem loan đao của hắn đánh bay, sau đó hai người trong lúc giao mã, Quách Tử Nghi uốn thắt lưng bay người, ôm lấy bên hông Đốt Phiên Bồ, ghìm cương giữ ngựa, đem hắn một phát nhấc lên.

Đốt Phiên Bồ kinh hãi gầm rú, xung quanh binh sĩ từ lâu đã sợ đến mặt vàng như nghệ, đã không còn ý chí chiến đấu, đều xuống ngựa quỳ bái dưới đất, trong miệng hô lên:

- Tướng quân tha mạng, tha Sương Sát a!

Quách Tử Nghi khẽ quát một tiếng, đem Đốt Phiên Bồ quả đấm giơ lên, phi ngựa chạy qua giữa người Đột Quyết bái ngã xuống đất, trở lại trận doanh của mình. Đốt Phiên Bồ bị Quách Tử Nghi trống rỗng giơ lên, quả thực xấu hổ đến muốn chết đi, liên tục giãy dụa muốn trở mình ngã xuống, chết đi cho rồi. Nhưng Quách Tử Nghi một phát nắm chặt lấy hắn, khí lực vô cùng lớn, lại thêm Đốt Phiên Bồ tự mình ghìm cương giáp mang lại cực kỳ vững chắc, chết sống cũng đều không thể động đậy được.

Vạn Lôi nhận được Quách Tử Nghi phát ra tiếng cười lớn:

- Hảo tiểu tử! Quả nhiên có khí thế và bản lĩnh của sư phụ ngươi, trói lại cho ta, sau đó giao cho Đại Tướng Quân xử trí. Những tù binh này cũng đều trói lại.

Đốt Phiên Bồ tuyệt vọng thở dài một tiếng, gắt gao nhắm mắt lại, đều không muốn lại mở mắt ra nhìn một màn trước mắt.

Lý Tự Nghiệp ngồi ở trên đài canh gác trong doanh trại, hữu lực vô lực chống tám cây Mạch Đao, đều có chút nhàn rỗi đến buồn ngủ, oán hận mắng:

- Vạn Lôi và Quách Tử Nghi hai tên xấu xa này, việc gì cũng đều xử lý hết cả, để lão Lý còn chơi cái chim gì nữa?

Trong sơn lâm, hỏa thế không giảm, càng có xu thế lan tràn xuống phía dưới. Lúc trước khi bố trí mai phục, Tần Tiêu cũng đã sớm lo lắng đến nhân tố này, vạn nhất hỏa thế càng lúc càng lớn, không chỉ có sẽ thiêu hủy cánh rừng này, cũng chưa biết chừng sẽ để Đường quân tự mình gặp tai họa. Vì vậy ở hơn ba dặm ngoài sơn đạo đã lệnh cho đại quân đào hai khe rãnh nam bắc dùng để cắt đứt hỏa thế. Lúc này đã có thể thuận tiện cho người Đột Quyết chạy trối chết, thấy địa phương không có lửa, đều bỏ ngựa vọt tới bên này. Thế nhưng đến bên khe rãnh, lại là Đường quân một trận loạn tiễn bay vụt, cát bụi khắp nơi.

Dương Ngã Chi coi như mệnh tốt, thật vất vả tránh thoát mảnh lớn Đường quân ngắm bắn và truy sát, lẻ loi một mình chạy trốn tới một chỗ sơn lâm người ở rất thưa thớt cũng không có hỏa thế gì cả.