Tần Tiêu trong lòng cười nhạt một trận: Nếu không nhìn tại ngươi coi như cũng có lễ phép cùng dũng khí một chút, trước tiên ở trong vạn quân đem ngươi bắt giữ lại, vừa lấy roi đánh, lại vừa cùng ngươi hỏi chuyện.
Đốt Phiên Bồ oán hận nuốt một ngụm nước bọt, nén giận nói rằng: xem tại TruyenFull.vn
- Đại Tướng Quân, Đốt Phiên Bồ không dám tìm Đại Tướng Quân muốn vàng bạc châu bảo và nữ nhân, cũng kiên quyết không dám xâm chiếm quốc thổ Đại Đường. Từ hôm nay trở đi, người Đột Quyết chúng ta chỉ ở phía Bắc Âm Sơn chăn thả. Tuyệt không dám trèo đèo lội suối đi tới cảnh nội Đại Đường. Đốt Phiên Bồ chỉ là được Khả Hãn nhờ vả, muốn từ trên tay Đại Tướng Quân lấy về thi thể Di Niết Khả Hãn chết trận, thỉnh về nước, dựa theo lễ nghi người Đột Quyết chúng ta hạ táng. Đốt Phiên Bồ biết vùng Trung Nguyên là tôn trọng lễ giáo nhất.
- Thế nhân đều có nguyện vọng lá rụng về cội. Ân oán trên chiến trường, chúng ta liền ở trên chiến trường giải quyết. Còn thỉnh Đại Tướng Quân mở ra một mặt lưới, đem thi thể chất nhi Di Niết trả về Đột Quyết. Đốt Phiên Bồ vô cùng cảm kích, Khả Hãn vô cùng cảm kích, người Đột Quyết vô cùng cảm kích.
- A, chính là việc này sao?
Tần Tiêu không khỏi cười trong lòng: Mang theo một vạn người tới tìm ta muốn một khối thi thể.
Tần Tiêu nháy con mắt, có chút hứng thú nhìn Đốt Phiên Bồ nói rằng:
- Đốt Phiên Bồ đại nhân, Đại Đường chúng ta đây là lễ nghi giáo hóa chi bang, đương nhiên hiểu được những tập tục này, cũng từ trước đến nay tôn trọng người đã chết. Nhất là dũng sĩ chết trận sa trường. Vô luận Đường quân hay là quân địch đều sẽ ở sau chiến trận tiến hành siêu độ và xử lý thi thể thích đáng. Di Niết này sao là ta tự tay giết chết, cũng là ta tự tay đốt đuốc đem hắn hỏa táng.
- Thi thể là kiên quyết không có, tro cốt ta đã mang trở lại trong quân. Nếu là ngươi muốn nó, ta sẽ phái người trở lại mang tới cho ngươi, ngươi cầm trở về an táng đi sao. Đừng trợn trừng con mắt với ta như vậy, điều này còn có bất mãn sao? Loại khí trời này, chẳng lẽ còn có thể bảo vệ thi thể không hư thối? Ta đã tận hết tấm lòng. Ngươi có muốn hay là không đây?
Đốt Phiên Bồ thở dài một tiếng, vẫn như trước phủ một tay lên ngực, khom lưng thi lễ:
- Đa tạ Tần Đại Tướng Quân, Đốt Phiên Bồ đương nhiên là muốn. Tần Đại Tướng Quân là dũng sĩ và quân tử chân chính. Chúng ta tuy rằng là địch nhân, nhưng Đốt Phiên Bồ vẫn biểu thị kính ý đối với ngươi. Hi vọng chúng ta sau này có thể ở trên chiến trường quyết một trận phân cao thấp. Ta căm hận Tần Đại Tướng Quân là bởi vì ngươi giết chất nhi của ta.
- Ngươi là cừu nhân của A Sử Na gia tộc. Nam nhi Đột Quyết chúng ta từ trước đến nay là ân oán phân minh. Tuy rằng ngươi thiêu hủy thi thể của hắn, nhưng Đốt Phiên Bồ biết, đây cũng là sự tình không có cách nào khác. Sau khi về nước, chúng ta sẽ lấy tro cốt đối với Di Niết tiến hành lễ tang. Tần Đại Tướng Quân, nếu có cơ hội, Đốt Phiên Bồ sẽ vì chất nhi báo thù.
Tần Tiêu cười lãnh liệt:
- Cầu còn không được.
Sau đó quay đầu lại đối với Quách Tử Nghi nói rằng:
- Sai hai huynh đệ trở lại doanh, đem tro cốt của Di Niết Khả Hãn mang tới.
Quách Tử Nghi thúc ngựa lui về trong quân, gọi hai binh sĩ trở lại. Tần Tiêu thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Đốt Phiên Bồ, đem hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên.
Đốt Phiên Bồ vội ho một tiếng, vỗ vỗ tay, phía sau hai binh sĩ Đột Quyết nắm một con ngựa, ở trên ngựa có một người đi ra trong trận.
Đốt Phiên Bồ nói rằng:
- Người Hán thường nói, có qua mà không có lại là phi lễ. Đốt Phiên Bồ cảm tạ Tần Đại Tướng Quân hào phóng, cũng đưa tặng lại một kiện lễ vật cho Đại Đường. Vị này chính là vương công Võ Đình Tú, thời gian Đại Chu nữ hoàng phái tới Đột Quyết hòa thân.
- Lúc đó Khả Hãn cho rằng hắn không phải dòng họ Lý gia, nhất thời tức giận cự tuyệt đám hỏi. Thế nhưng cho tới nay, Đột Quyết đều là đối xử tử tế với Võ công tử. Hiện tại Đốt Phiên Bồ đem Võ công tử giao cho Đại Tướng Quân, thỉnh Đại Tướng Quân đưa hắn trở lại Trường An.
Tần Tiêu hiếu kỳ nhìn nam nhân trẻ tuổi mặc y phục Đột Quyết kia. Dưới ánh mắt nhìn kỹ, mặt trắng thịt trơn, lớn lên ngược lại cũng coi như tuấn tú. Chỉ là liếc mắt nhìn lại chính là đệ tử cao lương. Đây là nhi tử Võ Thừa Tự gì đó kia, chất nhi của Võ Tam Tư, lúc đó đi sứ Đột Quyết, có thể nói là để Võ Tắc Thiên đều mất hết bộ mặt. Nhân gia Mặc Xuyết hòa thân, cư nhiên không thu họ "Võ", ngại hắn là hàng giả. Lúc đó dưới cơn giận dữ còn cùng Đại Đường khai chiến, đánh Hà Bắc, hơn nữa thẳng thừng đem Võ Đình Tú giam lại, trở thành trò hề của Đại Đường tại Đột Quyết.
Võ Đình Tú tựa hồ cũng không cảm giác chính mình mất mặt cỡ nào, ngồi trên lưng ngựa, học lễ tiết của người Đột Quyết đối với Đốt Phiên Bồ đặt tay lên ngực, khom lưng thi lễ, dùng ngôn ngữ Đột Quyết nói rằng:
- Đốt Phiên Bồ đại nhân, Võ Đình Tú trở lại Trường An, cũng sẽ tưởng niệm Đột Quyết nha trướng, hoài niệm rượu sữa dê cùng kỹ thuật nhảy múa mạnh mẽ ở đây.
Tần Tiêu tuy rằng không coi là tinh thông văn hóa Đột Quyết, thế nhưng ở trong Đặc Chủng Doanh huấn luyện qua, căn bản nghe nói đọc viết vẫn là không có vấn đề.
Lúc này nhịn không được chau mày, lạnh giọng nói rằng:
- Võ công tử nếu đối với Đột Quyết có hảo cảm như vậy, không bằng cứ ở lại Đột Quyết sinh hoạt đi, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
Võ Đình Tú nhất thời hoảng sợ:
- Điều này sao được, Trường An là cố hương của ta, ta phải về Trường An!
Tần Tiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái, trong lòng mắng: Dối trá!
Võ Đình Tú rất sợ Tần Tiêu trở mặt, vội vàng cưỡi ngựa hướng tới trong trận quân Đường chạy đến.
Đốt Phiên Bồ nhìn bóng lưng của Võ Đình Tú cũng khinh miệt cười cười:
- Hắn không phải hảo nam nhi. Tại Hãn Quốc nha trướng, cũng chỉ uống rượu ăn thịt, hát hò khiêu vũ.
Tần Tiêu cắn răng một cái:
- Vậy Khả Hãn các ngươi vì sao vẫn không có giết hắn?
Đốt Phiên Bồ ngạc nhiên sửng sốt:
- Đây là sự tình của Khả Hãn, Đốt Phiên Bồ không dám hỏi đến...
Tần Tiêu quay đầu lại liếc mắt nhìn Võ Đình Tú một cái, một bộ dáng hoảng hốt, thực tại cùng khí thế của Đường quân không hợp, mất mặt! Trong lòng đã suy nghĩ nói: Loại phế vật này, như thế nào lại giao vào tay ta? Hết lần này tới lần khác cử động này lại mang chút màu sắc chính trị, không cho phép ta không được tiếp thụ.
Mặc Xuyết thả lại Võ Đình Tú. Rất có ý tứ cùng với Đại Đường nghị hòa đình chiến.
Ta mặc kệ ngươi là muốn chiến hay muốn hòa, ta chỉ làm tốt sự tình thuộc bổn phận của mình. Người Đột Quyết muốn bước qua Âm Sơn nam, là muốn cùng đừng muốn.
Vì vậy đối với Đốt Phiên Bồ nói rằng:
- Đốt Phiên Bồ đại nhân, Tần Tiêu là quân nhân, chỉ biết là chấp hành mệnh lệnh. Thỉnh trở lại nói cho Mặc Xuyết Khả Hãn. Từ hôm nay trở đi, Tần Tiêu sẽ đóng quân tại Chân Nặc Thủy, phía Nam Âm Sơn không muốn lại nhìn thấy người Đột Quyết, bằng không nhất loạt giết chết không tha.