Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 467: Sóc Phương đại kế (3)




Trương Nhân Nguyện khẽ nhíu mày, vuốt chòm râu dài nói rằng:

- Kỳ thực lão phu là muốn từ trên căn bản giải quyết một vấn đề. Đó chính là hơn mười năm qua, Đại Đường ta, bao gồm cả Đại Chu khi đối mặt với Đột Quyết đều vẫn bị vây tại cục diện bị động chịu đòn. Tần lão đệ ngươi xem qua địa đồ, có thiết tưởng gì tốt hay không?

Tần Tiêu không khỏi cười nói:

- Đại soái, xem ra chúng ta thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã a! Không nói dối gạt ngươi, ta mấy ngày nay cũng đang lo lắng vấn đề này! Hơn nữa, tham chiếu theo tiêu chí địa hình trên bản đồ, ta nghĩ, Đại Đường hoàn toàn có thể đem phòng tuyến đẩy về phía trước hơn ba trăm dặm, đem đại quân đồn trú đến phía Bắc Hoàng Hà!

- A? Ha ha ha!

Trương Nhân Nguyện thống khoái cười lớn:

- Tần lão đệ, chúng ta thật đúng là anh hùng sở kiến lược đồng a! Lão phu một mực suy nghĩ chuyện này. Không nghĩ tới ngươi đã đang tự hỏi, thực sự là quá tốt! Những năm gần đây, Đại Đường ta tại Tây Bắc khi đối mặt với Đột Quyết đều tại Linh Võ một đường trắng trợn bố binh, cự thủ phía Nam Hoàng Hà. Quân lực hao phí thập phần khổng lồ, rồi lại không thể ngăn chặn hữu hiệu người Đột Quyết. Tại vùng Linh Võ, trong vòng vài năm đã bị người Đột Quyết đánh hạ mấy lần, tổn thất cực kỳ thảm trọng. Truy cứu nguyên nhân của nó chính là không có được địa lợi. Nếu như đem phòng tuyến đẩy lên Hoàng Hà phía Bắc Hoàng Hà, vậy thì khác biệt rất lớn. Lão phu dự định tại Phong Châu phía Bắc Hoàng Hà đến vùng Âm Sơn, xây dựng ba tòa Đại Thành, tên là Thụ Hàng Thành, ở giữa lại xây một hai nghìn phong hoả đài. Mấy chỗ địa phương này, tất cả đều là hiểm yếu dễ thủ khó công. Có thể nói là yết hầu chặn đứng người Đột Quyết nam hạ! Cứ như vậy, lãnh thổ quốc gia Tây Bắc Đại Đường ta hướng về phía Bắc mở rộng hơn ba trăm dặm, lại thêm chế kỳ hiểm yếu phòng thủ, cũng tùy thời có thể tấn công, hoàn toàn hóa bị động thành chủ động. Một hành động này nếu như thành công, chính là chuyện lớn phúc trạch hậu thế nha!

- Ta hoàn toàn tán thành!

Tần Tiêu cười nói sang sảng:

- Vì đề phòng người Đột Quyết, Đại Đường ta tại vùng Tây Bắc có thể nói cật lực không thu được kết quả tốt, phí hết nhân lực, vật lực vô số, còn vẫn không có phương pháp hữu hiệu. Hôm nay một chiêu này biến bị động thành chủ động, thật sự là một biện pháp tốt. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Ừm!

Trương Nhân Nguyện vui mừng gật đầu:

- Cũng may mắn cho lần này Linh Võ đại thắng đem người Đột Quyết đánh cho đau nhức, lão phu mới dám làm ra suy nghĩ như vậy nha! Hôm nay Đặc Chủng Doanh liên tục hồi báo, nói Khuyết Đặc Lặc mang theo tàn quân đã tránh được Hoàng Hà trở lại Đột Quyết Mạc Bắc. Phía Bắc Hoàng Hà có một chỗ địa phương là Phất Vân Từ, người Đột Quyết mỗi lần tiến quân đều sẽ ở chỗ đó cầu xin Thiên Địa, lấy cầu thần phù hộ. Lão phu đã dự định để địa phương quỷ quái kia hủy thành bình địa, xây dựng lên Trung Thụ Hàng Thành, hung hăng đánh cho người Đột Quyết một bạt tai! Một Đông, Tây Thụ Hàng Thành khác, sẽ phân biệt ở Phong Châu và chân núi Âm Sơn, tả hữu cách xa nhau phân biệt hơn bốn trăm dặm. Ở giữa xây dựng phong hỏa đài. Chỉ cần người Đột Quyết dám đến, ba thành binh mã cũng đủ để chống đỡ.

- Ừm, rất tốt!

Tần Tiêu gật đầu nói rằng:

- Chỉ là, công trình lớn như vậy, phải thỉnh được triều đình đồng ý đi sao? Dù sao chuyện liên quan đến bố cục châu huyện cùng biên quan phòng ngự trọng đại.

- Không sai, đúng là phải thỉnh được triều đình đồng ý!

Trương Nhân Nguyện khẽ nhíu mày:

- Lão phu dự định, đem chiến báo Linh Võ đại thắng lần này cùng thỉnh cầu xây dựng Thụ Hàng Thành cùng dâng tấu lên. Chỉ mong hoàng đế thấy tin chiến thắng nhất thời hài lòng, có thể đồng ý thỉnh cầu của ta. Chỉ bất quá, hiện tại triều đình...Ai! Khó nói a!

Tần Tiêu suy tư một hồi, nói rằng:

- Ta nghĩ, ta có thể viết một phong thơ gửi cho Lý Long Cơ và Lý Trọng Tuấn. Thỉnh Thái Tử đứng ra điều đình, mặt khác lại mời ra Thái Bình công chúa và Tương Vương đến hợp thành việc này, có thể hi vọng sẽ lướn hơn một chút.

- Ha ha, tốt!

Trương Nhân Nguyện cười to:

- Ta đã nói mà, Tần lão đệ thực sự là phúc tướng của quân Sóc Phương ta! Có ngươi thúc đẩy sự tình, sẽ không có chuyện không làm được! Ngươi lập tức viết thư, ta phái người đem gửi qua đó.

Tần Tiêu cười cười, ngay tại chỗ cầm lấy bút mức viết xuống hai phong thư, thỉnh hai vị vương hầu hỗ trợ, sau đó đem phong thư dán lại, giao cho Trương Nhân Nguyện.

Trương Nhân Nguyện cười thỏa mãn, một tay vỗ lên vai của Tần Tiêu:

- Tần lão đệ, lão phu có thể có hảo huynh đệ như ngươi hỗ trợ, Đại Đường có hảo tướng quân như ngươi vậy, thực sự là được thượng thiên ban ân a!

Sau tháng tư, thời gian đã là giữa hè. Trên đại sa mạc, cũng có quán mộc lục ảnh, thảo trường ưng phi.

Ngày hôm nay là một ngày không tệ. Khí trời rất mát mẻ. Mặt trời nóng rực trốn vào trong mây, khí hậu làm người ta vui sướng. Lúc chạng vạng, phía tây bị mặt trời chiều phủ lên một tầng quang mang vàng đỏ, gió Nam nổi lên, đưa tới khí tức vùng Trung Nguyên ôn hòa quen thuộc.

Tần Tiêu chủ trì đại quân Tả Uy Vệ huấn luyện một ngày đêm, lúc này cuối cùng cũng là không rãnh, cung tiễn trên lưng, cưỡi ngựa, bắt đầu hưởng thụ thời gian săn thú thích ý nhất trong ngày.

Trong quân sinh hoạt qua phong phú nhất, cũng là buồn chán nhất. Hiện tại tiêu khiển duy nhất của Tần Tiêu chính là săn thú. Cưỡi đạm kim mã bị thương đã khỏi, săn đuổi dã thỏ linh dương, có lúc còn có thể gặp gỡ một hai đầu dã lang hung ác. Kéo cung tròn đầy một tiễn bắn xuống, buổi tối là có thể cùng mấy người Mặc Y, Quách Tử Nghi hưởng thụ một bữa cơm hoàn mỹ rồi. Hoàng mập mạp tay nghề không phải bàn cãi, đồ vật tùy tiện như vậy đến trên tay hắn cũng có thể làm ra tư vị rất ngon. Huống chi là món ăn thôn quê như thế này. Một tháng trước, dưới sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của quân y Lưu Địch, một Mặc Y hoàn hoàn chỉnh chỉnh lại xuất hiện ở trước mắt Tần Tiêu, tựa hồ so với lúc trước không có bất cứ điều gì khác biệt. Duy nhất có điểm khác biệt, chính là Mặc Y không cần ở trong lều trướng dấu đầu lộ đuôi, mà là nghênh ngang làm bạn ở bên cạnh của Tần Tiêu. Ở trên chiến trường có thể có biểu hiện như vậy, nàng đã đạt được sự tán thành của toàn bộ tướng lĩnh và binh sĩ, để nàng trở thành đồng bọn, thập phần tôn trọng.

Ngày hôm nay Mặc Y cũng không ngoại lệ cưỡi lên tuyết hoa mã cùng Tần Tiêu đi ra, không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn. Hai người khác chính là Quách Tử Nghi và Hình Trường Phong cũng đều tự đeo trên lưng một cây cung.

Tần Tiêu mắt sắc, liếc mắt một cái nhìn thấy con thỏ rừng trong bụi cỏ phía trước, vỗ ngựa tiến lên, kéo cung cài tên. Tiếng cung tiễn vang lên, nhất thời đem một con thỏ rừng bắn xuyên thủng trên mặt đất. Tần Tiêu phóng ngựa đi qua, khom lưng nhăt lên một cái, hướng tới ba người phía sau xua tay:

- Uy, buổi tối có bữa ăn ngon rồi!

Mặc Y khóe môi nhếch lên dáng tươi cười nhàn nhạt:

- Tròn một trăm con.