- Không vội, đợi lát nữa rồi vào.
Tần Tiêu không hề động đậy giống như sắt đúc ngồi ở trên ngựa, sừng sững như núi.
Quách Tử Nghi nói một lời:
- Sư phụ là đang chờ Đặc Chủng Doanh hồi báo tin tức sao?
- Không sai.
Tần Tiêu gật đầu:
- Từ lúc ta phát ra mệnh lệnh tới bây giờ, cũng đã qua một thời thần rồi. Lấy cước lực của đám người Hình Trường Phong hẳn là đã sớm đi đường vòng đến phía sau đại quân Đột Quyết, tin tức cũng nên truyền đến rồi.
Phía sau trong đại trại truyền ra một mảnh tiếng ngựa chạy, chiến tranh, đại quân đã đang chuẩn bị đợi mệnh, cây đuốc cũng lần lượt đốt lên. Hơn một nghìn thương binh đều lên xe ngựa, hướng phía Linh Vũ huyện đưa đi.
Đội hậu cần và đồ quân nhu vừa mới tới, đem từng túi lương thực kéo tới phía sau trại, bắt đầu đào hố chôn nồi. Bận rộn mà lại ngay ngắn, đây là tình cảnh trong quân đội.
Thời gian qua không đến một nén nhang, một con ngựa đã hướng phía đại trại chạy tới, trong miệng hô to:
- Báo!
Đến cửa trại, nhìn thấy Tần Tiêu, liền phi thân xuống ngựa:
- Khởi bẩm Đại Tướng Quân, Hình lão đại tự mình dẫn người đi đường vòng ra phía sau đại quân Đột Quyết, quả nhiên phát hiện viện quân! Ước chừng có khoảng hơn hai vạn năm nghìn người, tất cả đều là kỵ binh!
- Hầu tử lại là ngươi?
Trong lòng Tần Tiêu nghiêm nghị cả kinh:
- Thấy soái kỳ của đối phương không? Đại Tướng Quân lĩnh quân là ai?
- Đêm tối quá đen, không nhìn thấy rõ ràng lắm!
Hầu tử cũng biết sự tình trọng đại, không dám nói giỡn:
- Cách tiền quân Đột Quyết ước chừng hơn ba mươi dặm, cách đại trại khoảng tám mươi dặm, đang tiến nhanh về phía trước!
Tần Tiêu vội hỏi:
- Đã báo cho Đại Nguyên Soái ở tiền quân chưa?
- Đã báo rồi!
Hầu tử vội nói:
- Đại Nguyên Soái muốn ta truyền lời cùng Đại Tướng Quân, an tâm một chút, chớ nóng vội, đợi hắn tiêu diệt tiền quân Đột Quyết trước đã rồi nói tiếp.
Trong lòng Tần Tiêu mơ hồ cảm giác có chút không ổn: Tuy rằng Trương Nhân Nguyện tự mình cũng nắm giữ một vạn quân mã, lại thêm dụ địch, mai phục, tổng cộng hai vạn năm. Thế nhưng một đám viện Đột Quyết này lai lịch bất minh, hơn nữa nhân số đã ngoài hai vạn năm. Lại thêm tiền bộ Đột Quyết, nhân số đã vượt xa đội quân của Trương Nhân Nguyện. Tâm tình của hắn, đơn giản cũng là muốn lập công đầu. Thế nhưng vạn nhất có cái gì sơ xuất...
- Hầu tử, ngươi lại tiếp tục thăm dò. Chuyển cáo Hình Trường Phong, muốn hắn vô luận như thế nào, cũng phải nghĩ biện pháp đem tin tức mới nhất của viện quân Đột Quyết bằng tốc độ nhanh nhất báo đến cho ta.
Tần Tiêu liên tiếp hạ lệnh:
- Quách Tử Nghi, ngươi lập tức tiến đến soái trướng, thông tri Phạm Thức Đức, tức khắc chuẩn bị phù tiết điểm binh, nổi trống tụ tướng!
- Dạ.
Hai người đều tự thúc ngựa mà đi.
- Đại Tướng Quân...
Mặc Y ôn nhu nói:
- Lập tức lại muốn chiến tranh, vẫn là đi nghỉ một lát đi. Từ lúc quân tiên phong Đột Quyết bắt đầu, ngươi đến bây giờ chưa từng nghỉ ngơi chút nào cả. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Không có thời gian nghỉ ngơi.
Tần Tiêu hừ dài một tiếng, vùng xung quanh lông mày thật chặt lại:
- Lúc này đây, Trương Nhân Nguyện có chút bảo thủ, khó nói không có cái gì sơ xuất xảy ra. Nguyên bản kế hoạch là một hồi chiến dịch hoàn mỹ, có thể bởi vì một chút sơ sẩy và sơ ý, mà tình thế nghịch chuyển. Ta nghĩ, một cổ hậu viên Đột Quyết này lai lịch không nhỏ, khẳng định là Mặc Xuyết phái tới bảo hộ và tiếp ứng con của hắn. Không nói nữa, trở lại trại phát binh.
Cả Tả Uy Vệ, bộ đội chiến đấu khoảng chừng có ba vạn. Lý Tự Nghiệp và Vạn Lôi đều mang đi năm nghìn, lại thêm giảm quân số, người bệnh và phái đi Hạ Lan Sơn không trở lại, hộ tống người bệnh, trong quân trại còn dư lại sáu nghìn kỵ binh, và một vạn bộ tốt, cùng với bốn nghìn chiến mã từ chỗ người Đột Quyết bắt được.
Tần Tiêu trở lại soái trướng, cùng Phạm Thức Đức thoáng thương nghị một chút. Dự định đem Tả Uy Vệ tạm thời cải biên một chút, gấp rút tiếp viện Trương Nhân Nguyện. Mặt khác sáu nghìn bộ tốt lưu lại hai nghìn người cho Phạm Thức Đức thủ trại. Còn lại bốn nghìn toàn bộ tham gia chiến đấu, ở phía sau đuổi theo.
Sau một lát, trong quân trại trống trận rầm rầm như sấm sét. Khiến cả trại sôi trào đều di chuyển, Đô Úy thất quân cũng tụ tập đến trước đài điểm tướng.
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
- Giết lợn rừng Đột Quyết, lại tới một đầu sói con. Lúc này đây tới là Đột Quyết Nhị vương tử. Lại thêm đại quân hậu viện làm chỗ dựa cho hắn. Các huynh đệ đây là một hồi gấp rút tiếp viện chiến, chúng ta phải chạy đến trợ giúp Trương đại soái. Tiền quân và hậu quân, tất cả đều cưỡi lên chiến mã Đột Quyết, cùng huynh đệ trung quân đi với nhau. Tạm thời tổ chức làm kỵ binh, do bản tướng tự mình thống lĩnh đi gấp về phía trước. Tả, hữu ngu hậu quân, lần này tham gia chiến đấu, tổng cộng bốn nghìn bộ binh. Đến sau này xuất phát. Tả, hữu lưỡng quân lưu thủ đại trại. Chỉ cần nghe được trong Hạ Lan Sơn tiếng kêu gọi lớn phát ra, có khói lửa bốc lên, thì lập tức phóng hỏa trong trại, đã minh bạch chưa?
- Minh bạch!
Quần tình sôi sục, sĩ khí đại chấn.
- Được!
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
- Trong vòng thời gian một nén hương, kỵ binh xuất trại sắp thành trận thế, theo bản tướng giết đến tiền tuyến!
Trong Hạ Lan Sơn, một cổ binh sĩ đánh bất ngờ năm nghìn người Đột Quyết, đã âm thầm tìm đến trước Tam Quan Khẩu. Phái người đi tới thăm dò tin tức, phát hiện Tam Quan Khẩu không có một thủ quân, thế nhưng doanh trại công sự tất cả đều vẫn còn đó. Tướng lĩnh lĩnh quân Đột Quyết trong lòng đại hỉ, xem ra Đường quân xác thực còn không có phát hiện trong Hạ Lan Sơn xảy ra tình huống lớn. Vì vậy hô lên một tiếng, kỵ binh Đột Quyết phi khoái nhắm phía trong Tam Quan Khẩu chạy đi. Hành trình quá nửa, một tiếng trống vang lớn, trên đỉnh núi xuất hiện vô số Đường quân, không kịp phân bua đã mạnh mẽ bắn tên đến. Người Đột Quyết nhất thời nhân mã đại hỗn loạn một trận, vội kêu gọi lui lại. Nhưng không chờ bọn hắn rời khỏi Tam Quan Khẩu, trước sau tiếng hô vang lớn lên, hai nhóm Đường quân có khoảng hơn một vạn người, đã đem sơn cốc vây chặt như thùng nước. Một hồi chiến tranh bao vây tiêu diệt khai hỏa.
Trong Hạ Lan Sơn trận chiến tất thắng vừa mới khai hỏa, trong Linh Vũ huyện và quân trại, đại hỏa trùng thiên được đốt lên, đem bầu trời đệm đều nhuộm thành màu đỏ hồng.
Tần Tiêu suất lĩnh một vạn kỵ binh, đã chạy đến ngoài mười dặm, cũng có thể thấy được rõ ràng đại hỏa ở phía trước.
Ở ngoài năm mươi dặm, Hữu Uy Vệ Trình Bá Hiến thấy đại hỏa hô to một tiếng:
- Lui lại!
Năm nghìn kỵ binh Hữu Uy Vệ dường như gió xoáy triệt hồi về phía sau. Cùng lúc đó, tả, hữu hai đạo quân mai phục của Lý Tự Nghiệp và Vạn Lôi lại ở trong mơ hồ bọc đánh mà đến, dần dần hợp lại hình thành một vòng vây.
Trung quân Đột Quyết, Nhị vương tử trong lòng một trận đại hỉ rút ra một thanh bội kiếm hoa lệ vốn được làm ra từ Trung Nguyên, la lớn lên:
- Xung phong! Cốt Cốt Lý Lục tập kích bất ngờ thành công! Giết sạch quân Đường!
Nguyên bản đại quân Đột Quyết vẫn đi lại chậm rãi, nhất thời tựa như hồng thủy ập xuống, mạnh mẽ lao ra.