Lúc trước đã bỏ lỡ trận đại chiến tiên phong kia đã vô cùng ảo não, lúc này có nhiệm vụ nên vô cùng vui mừng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
- Nhị tướng các ngươi dẫn tất cả năm ngàn bộ binh tả vệ quân đầy đủ sức khỏe, hành quân lặng lẽ về phía trước, mai phục ở bên ngoài quân trại khoảng mười lăm dặm, chỉ cần đợi trong quân phát ra tiếng trống liền dẫn quân đi chém giết, chặt đứt đường lui của người Đột Quyết!
- Dạ!
Nhị tướng vui mừng tiếp nhận lệnh phù, Lý Tự Nghiệp còn nhìn về phía Tần Tiêu cười ngây ngô một lúc mới chạy ra ngoài soái trướng.
- Trình Bá Hiến!
- Có mạt tướng!
Một đại hán to con như trâu, vè bản dữ tợn, khí thế um tùm đứng ra, thanh như lôi điện lớn.
Tần Tiêu đã sớm chú ý đến hán tử này, quả nhiên là trời sinh uy mãnh đằng đằng sát khí, trên lưng cằm hai lưỡi búa to, rất giống Lý Quỳ trong Thủy hử.
- Ngươi dẫn theo năm ngàn kỵ binh Hữu Vệ quân chính diện nghênh tiếp đội quân Đột Quyết, có thể chiến hoặc không chiến, hãy xem tình huống mà quyết định. Nhớ lấy là phải dụ địch xâm nhập, kiêu binh chi kế, rõ chưa?
Trình Bá Hiến uy phong lẫm liệt tiếp nhận lệnh phù, hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi doanh trướng.
- Tần tướng quân.
Cuối cùng Trung Nhân Nguyện cầm lấy một chi lệnh phù:
- Ngươi hãy dẫn theo quân Tả Vệ còn lại bảo vệ chặt doanh trại, mặt khác hãy chuẩn bị tốt đội ngũ một vạn người, tùy thời chuẩn bị gấp rút chi viện tứ phương, còn phải ở trong trại phóng hỏa nâng yên, hấp dẫn người Đột Quyết. Bổn soái sẽ tự mình thống lĩnh một vạn bộ binh Hữu Vệ quân đi nghênh chiến người Đột Quyết. Tin chắc Di Niết hẳn là sẽ ở trên sa mạc chứ không tự mình đến núi Hạ Lan. Hôm nay bổn tướng muốn bắt sống con sói con kia. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Dạ!
Tần Tiều tiếp nhận lệnh phù nhưng còn nói thêm:
- Nếu như người Đột Quyết còn có quân hậu viện, đuổi đến tiếp ứng Di Niết thì sao?
- Tần lão đệ liền ra quân thôi!
Trương Nhân Nguyện cười ha hả:
- Ta biết rõ là ngươi sẽ không chịu ngồi yên đâu, chỉ để ngươi làm chút chuyện phóng hỏa thì đâu hợp tính ngươi phải không? Không phải lúc trước ngươi đã nói không chừng người Đột Quyết sẽ có hậu chiêu. Chúng ta cũng đã nói nếu như người Đột Quyết có binh mã tiếp ứng thì ngươi liền thống lĩnh đại quân Tả Vệ quân ra tiếp ứng bổn tướng; nếu như không có thì vừa rồi các ngươi đã đánh qua một trận chiến, đã mệt chết rồi, ở lại trong trại nghỉ ngơi phục hồi lại, sao?
- Tốt, một lời đã định!
Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ: Phó tướng như ta đã làm thịt năm ngàn người Đột Quyết thì cũng nên để chủ tướng xuất chút màu. Bằng không sẽ tạo ra tiếng xấu, nếu như Di Niết ngu xuẩn đến nơi này, đằng sau lại không có sự trợ giúp liền sẽ chui đầu vào bẫy, như vậy thì thật quá tiện nghi cho Trương Nhân Nguyện rồi!
Tiếng trống nổi lên, cuồng phong gào thét. Đường quân tinh kỳ bay lượn phấp phới, quân doanh ngay ngắn có trình tự, chạy đều các nơi.
Trương Nhân Nguyện mặc giáp trụ lên ngựa, xoa nhẹ cậy thiết mã sóc trong tay, nói với Tần Tiêu rằng:
- Tần lão đệ, lão phu đi đây! Ngươi thủ chặt doanh trại, tiền quân nếu có biến cố, liền phi ngựa đến cứu viện.
Tần Tiêu ôm quyền nói rằng:
- Đại Nguyên Soái bảo trọng, chúc ngài xuất quân đắc thắng!
- Ừm!
Trương Nhân Nguyện trung khí mười phần cao giọng cười to:
- Chuẩn bị được chu đáo chặt chẽ như vậy, muốn không đánh thắng trận cũng đều khó nha! Lần này lão phu có thể cùng ngươi cộng sự với nhau, thực sự là một kiện sự tính sảng khoái. Không nói nhiều nữa, chúng ta ở trên yến tiệc mừng công gặp lại!
Dứt lời, Trương Nhân Nguyện giơ cao thiết sóc lên:
- Xuất phát!
Đường quân đạp bụi mù cuồn cuộn mà đi, biến mất ở trong trời chiều.
Tần Tiêu dắt ngựa, đứng ở trước trại, nhìn bóng lưng của Trương Nhân Nguyện đến nhập thần: Lão gia hỏa này thật đúng là cương mãnh không thua thiếu niên. Hơn nữa thật là thiên tài chiến tranh. Nhìn hắn bố trí binh mã điều phối nhân thủ, không chút nào cần phải nghĩ ngợi, phảng phất như trong lồng ngực đã sớm có tính toán. Kỳ thực đều là đối sách lúc lâm địch làm ra. Ta bất quá là cơ duyên xảo hợp đánh thắng một trận chiến, hắn mới là thống suất có thể chân chính khống chế chiến trường. Có Trương Nhân Nguyện tại Sóc Phương, thật đúng là không hề so với Đường Hưu Cảnh thua kém bao nhiêu...
Phạm Thức Đức trước nay vẫn luôn đi theo hậu quân, lúc này mới đến trong quân trại, tràn đầy hân hoan nói rằng:
- Đại Tướng Quân, không nghĩ tới ngươi mới tới Sóc Phương, đã đánh thắng trận lớn như vậy nha! Khi tin tức truyền tới đại quân chủ lực, toàn quân sôi trào, Trương Nhân Nguyện vui vẻ đến không nhịn được. Ở trước mặt ba quân tướng sĩ, trắng trợn tán dương Đại Tướng Quân đấy!
- Ừm.
Tần Tiêu đạm nhiên mỉm cười:
- Trương Nhân Nguyện ý chí như cốc, quyết không phải là hạng người đố kỵ người tài. Cùng hắn cộng sự với nhau, thực sự là một kiện sự tình rất thoải mái. Lần này triều đình phái hắn đển xuất chinh Sóc Phương, thật đúng là chọn đúng người rồi.
Phạm Thức Đức tâm tình thư sướng cười ha hả:
- Lão hủ theo Đại Tướng Quân vào Nam ra Bắc, hiện tại lại làm được trường sử quân đội, may mắn tận mắt thấy quân đội Đại Đường ta ở trên chiến trường hoạt động lớn, thực sự là không uổng công đã sống cuộc đời này! Đại Tướng Quân, lão hủ đã tìm trong quân đội đám phó tướng, đem quá trình chiến đấu hỏi qua. Bọn họ đều kể lại tường tận sự việc. Đến lúc đó xua quân hồi triều. Sự tích của Đại Tướng Quân sẽ được các sử quan Đại Đường ghi chép lại trên sử sách, lưu danh hậu đại nha!
- Ha ha, điều này ta cũng không hy vọng quá xa vời.
Tần Tiêu cười, xoay người lên ngựa, hạ lệnh nói với Đô Úy bên cạnh rằng:
- Truyền quân lệnh của ta, hiện tại di chuyển đến Linh Vũ huyện đi, mời quân y ở đó tới trị thương, phái năm trăm người lái xe hộ tống. Tướng sĩ Tả Uy Vệ còn lại, ngoại trừ đội hậu cần và đồ quân nhu ra, toàn bộ làm tốt chuẩn bị chiến đấu. Nửa canh giờ sau, hết thảy nhóm lửa nấu cơm, nổi trống điểm tướng, điểm binh bố trận.
- Dạ!
Thất quân Đô Úy thúc ngựa mà đi.
Quách Tử Nghi và Mặc Y cưỡi ngựa, đứng ở bên cạnh Tần Tiêu. Phạm Thức Đức nói rằng:
- Đại Tướng Quân, lão hủ đi thống kê binh mã, chuẩn bị tiết phù.
- Phạm tiên sinh cứ việc đi đi thôi.
Trường Sử chính là quan văn phụ trợ Đại Tướng Quân xuất chinh điểm tướng dụng binh. Phạm Thức Đức từ trước tâm tư tinh tế, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, ngược lại cũng vừa vặn thích hợp đảm nhiệm chức quan này. Có hắn ở đây, sự tình của Tần Tiêu cũng tiến hành dễ dàng hơn rất nhiều. Hai ngày trước khi không có hắn, hầu như có chuyện gì, Tần Tiêu cũng đều phải đích thân hỏi đến và quản lý, thực sự có chút bận rộn.
Mặt trời đã ngả về Tây, trên đại sa mạc mênh mông một mảnh đen kịt. Gió Đông đã chuyển thành gió Đông Bắc. Từng đợt hàn ý kéo tới, nhiệt độ không khí đột nhiêm giảm xuống. Đại sa mạc đã là đêm tối. Lúc này, vô luận là tiến quân hay là chiến tranh, độ khó đều phải lớn hơn rất nhiều.
Mặc Y nói rằng:
- Đại Tướng Quân, trời khá lạnh rồi, mau trở lại soái trướng đi thôi.