Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 446: Tà dương như máu, giết chóc như ma (1)




- Biết rồi, thám mã đi đầu lui ra đi.

Tần Tiêu nói:

- Tất cả binh lính trở về làm tốt công tác chuẩn bị để ứng chiến. Hai cánh tả, hữu chuẩn bị cung thủ, đề phòng nghiêm mật, đồng thời nhìn về phía cờ hiệu trên tướng đài, nếu cờ hiệu động thì vạn tên cùng bắn; cờ hiệu không động thì tất cả không được nhúc nhích. Kỵ binh ở chính giữa, giữ vững trên yên ngựa không được nhảy xuống, lui ra đằng sau trăm bước chờ lệnh, nghe lệnh mà hành động.

- Dạ!

Bảy thiên tướng lập tức lên tiếng rồi di chuyển, ngay lập tức công việc trong trại bận rộn cả lên. Kỵ binh chính giữa đều tụ tập đến tướng đài điểm quân cùng soái trướng, trên tay của mỗi người đều cầm một Trường mã sóc, đeo Phụ giác cung ở trên lưng, thần sắc của mỗi người rất nghiêm trang, một bộ sắp sửa chuẩn bị chiến tranh đánh nhau với địch nhân.

Một hồi gió cát thật lớn ở sa mạc thổi tới, chữ soái kỳ "Tần" ở sau lưng bay phấp phới, bức tranh Hoàng Long cũng ngang ngược bay lên, nhìn rất uy vũ.

Trong nháy mắt, cả đội quân ở trong trại đều giương cung bạt kiếm, trong lòng mỗi người điều nhóm lên một ngọn lửa, trong không khí dường như ẩn chứa một luồng khí mạnh mẽ nào đó khiến làm cho người ta có cảm giác sôi trào khí huyết cùng hương vị hưng phấn.

Quách Tử Nghi cầm Phương Thiên Họa Kích trên tay, trên người mặc hoàng kim minh quang giáp, hai mắt sáng như lửa đứng ở bên người Tần Tiêu, suy tư một lúc rồi mới nói:

- Đại tướng quân, nếu như người Đột Quyết không có tấn công, chỉ muốn quấy nhiễu thì chúng ta làm sao bây giờ?

- Như vậy chúng ta cũng phải chuẩn bị thật tốt trước khi gặp địch nhân.

Tần Tiêu nói:

- Chủ lực cách chúng ta cũng khoảng tám mươi dặm, ở giữa còn có một Linh Vũ huyện cùng Sa Minh huyện, ít nhất phải bốn năm canh giờ nữa mới đến được đó. Nhưng lại phải xây dựng phòng ngự cùng đóng quân. Nếu người Đột Quyết thừa dịp chủ lực của ta ở xa tới mệt mỏi đang nghỉ ngơi thì đột nhiên tới quấy nhiễu như vậy sẽ không tốt cho lắm.

Tần Tiêu âm thầm suy tư một lúc, nói với Hình Trường Phong:

- Dẫn người đi ra ngoài tìm hiểu, ta muốn tin tức mới nhất của người Đột Quyết. Sau đó, tung ra hỏa mù khiến cho bọn họ không nhìn thấy được.

- Dạ! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hình Trường Phong ôm quyền đồng ý, ba mươi mốt người phi thân lên ngựa, cầm trường đao thúc ngựa rời khỏi tướng đài, Tần Tiêu bảo dựng thẳng lệnh kỳ lên, cửa trại mở rộng ra, cự lộc bành bài từng người rút lui qua bên cạnh, các tướng sĩ đặc chủng doanh tinh thần phải luôn thanh tịnh, Tần Tiêu đứng ở trên tướng đài, sau đó chậm rãi tản bộ qua lại, Phượng Sí Lưu Kim Đang được Vạn Lôi dựng thẳng, cùng soái kỳ đứng chung một chỗ, một hình ảnh rạng rỡ và uy vũ.

Một lúc lâu sau, từ phía Tây, phía trên đại mạc có một trận cát bay bốn phía, cuồng phong gào thét. Trừng đợt gió lớn kèm theo cát bụi tập trung xông tới đây. Hai cung thủ tả, hữu đã thay đổi người rồi, mà người Đột Quyết vẫn không thấy tiến lên tấn công.

Đúng lúc này, ở phía trước trại có một con ngựa đang phi tới đây với tốc độ rất nhanh, nhìn ở xa thì thấy có ngọn cờ xí chòm sao Thương Long chuyên dụng của đặc chủng doanh!

Di Niết Khả Hãn sao? Trong lòng Tần Tiêu có chút nghi ngờ: Sao lại không phải là Mặc Xuyết cùng Khuyết Đặc Lặc, mà lại là Di Niết Khả Hãn cơ chứ? Nghe danh tiếng thì dường như là con của Mặc Xuyết, vương tử hoàng tộc sao? Tám trăm Khung Lư, mà ít nhất cũng có một hai vạn người, xem ra là mới vượt từ bên sông Hoàng Hà kia sang đây, hoặc là một mực đóng tại ven bờ Hoàng Hà không có rút lui. Địa vị của tên này thật đúng là không nhỏ chút nào!

Tần tiêu vung tay lên:

- Tiếp tục dò xét!

Người thứ nhất trong đặc chủng doanh rời khỏi trại không được bao lâu thì người thứ hai liền phi ngựa chạy đến:

- Báo Đại tướng quân, mười tên thám mã Đột Quyết đã bị Hình tướng quân âm thầm bắt gọn. Năm nghìn Du kỵ dừng bước, đứng ở phía Bắc hai mươi lăm dặm. Chủ lực là Di Niết Khả hãn án binh bất động, còn đang ở trong đồn trú, nhưng mà đã chỉnh trang chuẩn bị xong hết rồi.

- Tiếp tục dò xét!

Tần Tiêu lớn tiếng hạ lệnh:

- Tất cả binh lính làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu!

Hàng ngàn tiếng rầm vang thật lớn, tất cả đạo thương tiến kích đều dựng thẳng lên. Hai bên tả, hữu tiến doanh cùng kỵ binh trang bị Giác cung cùng nỏ giác cung, tất cả đều hiện ra sẵn sàng bắn tên bất cứ lúc nào.

Trong nội tâm của Tần Tiêu dường như đang sôi trào máu lên, nhưng mà bản thân cũng có chút buồn cười: Vương tử Đột Quyết đến đây sao? Lấy loại thám mã vứt đi này đòi đấu với đặc chủng doanh được đào tạo thành "gián điệp tin tức chiến tranh", đây không phải ở trong hầm cầu mà đốt đèn vậy không phải là tự mình tìm đến cái chết hay sao?

Trước hết ta sẽ cho các người biến thành ruồi bọ không đầu! Chỉ cần ngươi hôm nay không cố kỵ mà dám giết ta, thì sẽ biết rõ thủ hạ Tả Uy Vệ của Tần Tiêu ta lợi hại như thế nào!

Chỉ trong thời gian một nén nhang, liên tục có ba gã thám báo phi ngựa hồi báo.

- Đột Quyết mang năm nghìn kỵ quân tiếp tục thẳng tiến đến trại quân ta! Khoảng cách không đến hai mươi dặm!

- Mười lăm dặm!

- Mười dặm! Hình tướng quân đã bắt lại toàn bộ thám mã thám báo cũng với người mang tin tức về hồi báo với kỵ quân của đại quân bên Đột Quyết, ngay cả ngựa cũng không thể chạy thoát.

Tần Tiêu nắm chặt hai tay thành quyền, hưng phấn quát:

- Được lắm! Đột Quyết man nô cũng thật là quá coi thường Đại Đường rồi, không có tin tức mà cũng dám mạo muội tiến quân, còn tưởng là dễ dàng khi dễ chúng ta như quân Linh Vũ sao! Đô Úy lục quân, tiến lên nghe lệnh!

Cờ lục quân vung lên thật cao, Đô Úy lục quân thúc ngựa tiến lên, chắp tay nghe lệnh. Tay cầm cờ, đao phủ uy phong lẫm liệt đứng bên cạnh Tần Tiêu, sắp bắt đầu chiến đấu rồi!

- Các huynh đệ.

Nhiệt huyết Tần Tiêu sôi trào, dùng sức mang Phượng Sí Lưu Kim Đang đập ở trên đài, lập tức phân thành hai nửa, bụi trắng bay nhẹ, đột nhiên vang lớn:

- Người Đột Quyết giết chết cha mẹ, huynh đệ của chúng ta, bắt thê thiếp tỷ muội của chúng ta, đoạt vàng bạc và tài bảo của chúng ta, bây giờ phải làm sao?

- Giết!

- Giết sạch bọn họ.

Vạn người cùng nói, thanh âm vang động trời cao!

- Nhìn thấy trong thành toàn là máu tươi và xương trắng, tưởng tượng đến bọn họ là thân nhân của mình! Đột Quyết man nô! Chúng ta có thể tha cho bọn họ được sao?

- Báo thù rửa hận! Báo thù rửa hận!

Toàn quân nghiến răng nghiến lợi, nộ khí khắp trời, tàn phá bữa bãi khiến cát tựa hồ như bị kinh sợ mà bỏ chạy, tiếng gió càng lớn.

- Tốt!

Tần Tiêu lớn tiếng nói:

- Năm nghìn kỵ quân tiên phong người Đột Quyết này đã thành bò cạp mắt mù và diều bị đứt dây! Các huynh đệ, thời khác kiến công lập nghiệp đã tới, giết bọn họ đến mảnh giáp cũng không còn! Phía dưới, nghe theo quân lệnh của ta đây!

Tần Tiêu lấy ra binh phù:

- Tả Hữu quân Hậu quân lên sẵn tên, lắp tên vào nỏ, đóng ở hai bên trái phải doanh trại.