Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 410: Công chủ muốn gây dựng sự nghiệp




Mỗi mảnh ruộng màu mỡ phụ cận Giang Châu đều đã lựa chọn xong đưa cho Hầu gia, đã có tá điền đang cày cấy vụ xuân. Năm nay rơi xuống trận tuyết, khẳng định là mùa màng bội thu. Đến lúc đó Hầu gia phái người qua tới tiếp quản lương thực là xong. Hoặc đem bán đổi lấy tiền cũng được.

Dứt lời xuất ra một phần sổ sách đưa cho Tần Tiêu:
- Đây là Đây là và thực ấp hộ sách, Hầu gia thu lấy hộ.

- Ừm, đa tạ Hà đại nhân. Việc này, làm được rất người ta hài lòng.

Trong lòng Tần Tiêu cười một trận lớn: tài chủ, ta thực sự là thổ tài chủ a!

- Hầu gia còn có điều gì phân phó nữa không?

- A...không có chuyện gì lớn.

Tần Tiêu suy nghĩ một chút:
- Một ít chi phí chi tiêu hằng ngày tìm quản gia của ta tiên sinh đi sao, hắn so với ta càng rõ ràng hơn.

Hà Khai cười thần bí cười thần bí:
- Kỳ thực, chính là chi bao nhiêu, báo tiêu bấy nhiêu cũng có thể. Nếu là trên tay Hầu gia không có tiền mặt, ta ở đây đã mang tới trước năm nghìn quan.

Dứt lời còn sai người đem mấy cái rương đến, có chút xấu hổ cười nói:
- Tự nhiên cùng Hầu gia chân kim bạch ngân, thật đúng không cách nào so sánh. Bất quá, coi như là tiền tiêu vặt đến để dùng được rồi. Nếu có vượt qua, tùy thời phái người đến Giang Châu báo sổ sách. Giang Châu tuy rằng không phải địa phương đại phú, nhưng tùy thời đề ra mấy vạn quan lấy đi là tuyệt đối không có vấn đề. Hơn nữa mỗi tháng Hộ Bộ cũng có hướng ngân đưa tới Giang Châu, phủ khố vẫn rất là tràn đầy.

Tần Tiêu cười nói:
- Hà đại nhân làm việc, thực sự là thành thục lão luyện, thâm tàng bất lộ, chuyện này đều tính toán được tinh chuẩn. Được rồi, ta trước hết nhận lấy năm nghìn quan này. Đến lúc đó nếu có vượt qua, chi bao nhiêu, báo tiêu bấy nhiêu.

- Được rồi! Hầu gia còn có việc phân phó nữa sao?

- Không, không sai biệt lắm chỉ những thứ này thôi.

Hà Khai chắp tay vái chào:
- Đã như vậy, ty chức cũng không dám quấy rối, đi trước làm việc cho Hầu gia.

Hà Khai đang chuẩn bị cáo từ, ở bên cạnh Lý Tiên Huệ đã ôn hoa nhỏ giọng nói rằng:
- Hà đại nhân khổ cực ở xa tới, lại vì hầu phủ làm nhiều chuyện như vậy, theo lý nên giữ lại dùng bữa tiệc, để quý phủ chúng ta tận một chút tạ ơn mới đi chứ?

Hà Khai sâu sắc một trận, vội vã nói rằng:
- Không nhọc phu nhân phí tâm, Hà Khai vẫn là cáo từ tốt hơn. Sự tình của quý phủ hầu gia cũng không thể làm lỡ, cần lập tức lên ngựa bắt tay vào làm tiếp.

Tần Tiêu cười cười:
- Đã như vậy, thế được rồi, ta cũng sẽ không miễn cưỡng lưu giữ Hà đại nhân nữa. Một ít việc vặt, đành làm phiền nhiều Hà đại nhân vậy.

- Hầu gia quá khách khí, ty chức xin cáo lui.

Hà Khai dẫn một đám tôi tớ và nha dịch rời đi.

Lý Tiên Huệ đem Tần Tiêu nhẹ nhàng kéo đến một bên, chỉ vào mấy cái rương đồng tiền kia:
- Lão công, cái này có thể xem như hối lộ sao?

- Sao có thể nào?

Tần Tiêu cười nói:
- Đây chính là ý tứ của hoàng đế, được triều đình đồng ý.

Trong lòng cười nói: không phải là công khoản ăn uống tiêu dùng một ít sao, so với trong khố phòng tiền tài mốc meo. Đám người ăn hối lộ trái pháp luật Võ Tam Tư kia, ta thực sự coi như thành thật cần mẫn hơn chút. Tốt xấu gì cũng là người lập được đại công. Ở niên đại này nhận được một chút đãi ngộ đặc thù, xem như là chuyện quá bình thường rồi.


- Ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút, không xảy ra chuyện gì thì tốt nhất.

Lý Tiên Huệ tiếp tục nói rằng:
- Bất quá, hiện tại đúng là chi tiêu hàng ngảy rất lớn. Đạo lý miệng ăn núi lở lão công khẳng định là hiểu được a?

Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?

- Kiếm tiền nha! Chỉ tiêu sài, không kiếm sao được!

Lý Tiên Huệ nói rằng:
- Ngươi cũng không nhìn, một trận kia tại Trường An, ngươi xài bao nhiêu tiền, thực sự là giống như nước chảy, Tử Địch thường xuyên tìm ta để than phiền. Bất quá sao, công sự của ngươi ta cũng không dám hỏi đến. Chỉ là đang suy nghĩ, dù sao cũng phải có phương pháp làm ra nước chảy. Dựa vào sáu mươi khoảnh vĩnh nghiệp điền và bách hộ thực ấp kia, nhiều lắm cũng chính là không lo ăn mặc. Thế nhưng, chúng ta cũng phải nên vì đám nhi nữ tử tôn mà suy nghĩ nha. Không có chút gia nghiệp sao được?

- A? Ha hả! Tiên nhi ngươi thực sự là lão bà tốt.

Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Được rồi, ngươi nói xem, có chủ ý gì?

- Ta muốn kinh doanh!

Lý Tiên Huệ vui vẻ nói ra.

- Kinh doanh?

Tần Tiêu cười:
- Thật là biện pháp hay. Giang Nam vùng Trường Giang có thể nói là nơi giàu có và đông đúc. Cửa hàng phát triển mạnh. Tuy rằng triều đình coi trọng nhất là nông điền. Nhưng đối với thương nghiệp cũng vẫn không phản đối. Hơn nữa nha, Tiên nhi, hiện tại ta có thân phận Hầu gia này đúng là cực kỳ hữu dụng. Chức vị này cũng không cần nộp thuế đấy, ngươi biết không? Ngươi nên nghĩ cho rõ ràng, thương thuế là rất nặng. Triều đình muốn càng nhiều nhân khí thương cùng nông.

- Ta biết mà! Do đó, ta mới muốn từ cùng thương lượng!

Lý Tiên Huệ có chút hưng phấn nói rằng:
- Lão công, ngươi nói đúng chỗ yếu. Suy nghĩ một chút, làm sinh ý gì dễ kiếm tiền nhất đây?

Tần Tiêu cẩn thận suy nghĩ một trận, đột nhiên linh quang vừa hiện, vội vàng nói:
- Nhanh đi gọi Mặc Y tìm đến! Nàng có biện pháp.

Lý Tiên Huệ ngạc nhiên nói:
- Mặc Y? Nàng có thể có biện pháp nào?

Đưa tay phất phất tay đối với nha hoàn ở bên cạnh, để nàng đi gọi người đến.

- Bàn chải đánh răng, chính là bàn chải đánh răng mà chúng ta mỗi ngày đều đang dùng biết chứ?

Tần Tiêu vui vẻ nói rằng:
- Nam bắc đi kinh doanh sao, quá mệt người, quá dễ gây chú ý. Tuy rằng lợi nhuận cao, thế nhưng qua lại phiền phức cũng có phiêu lưu. Mở tửu điếm hiệu cầm đồ, cạnh tranh quá lớn, khó có được làm ra đặc sắc. Chúng ta Chúng ta mở xưởng làm bàn chải đánh răng nha? Thứ này hiện tại cũng không người đến chế tạo, hơn nữa chỉ cần hơi mở rộng, khẳng định sẽ có người dùng. Ngươi cũng là biết được, thứ này so với dùng cành cây hòe kia cọ răng hữu dụng hơn nhiều sao?

- Đúng nha, thực sự là ý kiến hay!

Lý Tiên Huệ hưng phấn không ngớt:
- Đây khẳng định có thể kiếm tiền! Lần này tốt rồi, ta cũng có chuyện để làm!

Sau một lát, Mặc Y đang ở hậu viện luyện kiếm được gọi qua đây. Lý Tiên Huệ đề xuất với nàng việc mở xướng chế tạo bàn chải đánh răng, Mặc Y lập tức gật đầu đáp ứng:
- Ta đã sớm có dự định này. Mỗi ngày ngồi ở trong nhà ăn không ngồi rồi, có thể giúp được Hầu gia làm chút chuyện vẫn là thực tế hơn chút.

Tần Tiêu cười nói:
- Tiên nhi, Mặc Y sẽ làm. Cụ thể muốn tiến hành ra sao, các ngươi thương lượng biện pháp đi thôi. Ừm, một xưởng trưởng, một phó xưởng trưởng. Tử Địch, ngươi coi như làm quản lý đi, ha hả!

Tử Địch kinh ngạc đem miệng mở ra thành hình tròn:
- Quản lý, là quan lớn cỡ nào vậy?

- Cực kỳ lớn.

Tần Tiêu cười nói:
- Đến lúc đó có công nhân, tất cả đều là thủ hạ của ngươi, mặc ngươi sai phó.