Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 403: Tạm biệt hồng nhan




Tần Tiêu bị Lý Tiên Huệ túm một cái, phảng phất như lúc này mới hồi phục tinh thần lại vội vàng nói:

- Trương công tử quá khách khí rồi, chúng ta vẫn là ngồi xuống nói chuyện đi.

Trương Cửu Linh chắp tay bái dài một cái:

- Cửu Linh Cửu Linh phân loạn, muốn một mình yên lặng một chút, tướng quân, phu nhân, Trương Húc huynh, Cửu Linh xin lỗi không bồi tiếp được!

Dứt lời bỏ chạy đi ra ngoài.

Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ cũng cáo từ đi, Trương Húc phảng phất như rơi vào sương mù, đóng cửa lại, ngồi phát ngốc ở bên cạnh bàn, nâng đầu thầm nghĩ: nhừng lời này của nàng, thế nào nghe cũng như là đang mắng ta nhỉ?

Tần Tiêu khẽ ôm lấy Lý Tiên Huệ trở lại trong phòng, một tay ôm lấy thân thể của nàng:

- Lão bà, ngươi mắng được thật sự là quá đặc sắc! Thu ta làm học sinh đi sao, dạy ta mắng người!

Lý Tiên Huệ cười hì hì dựa vào trên vai của Tần Tiêu, xấu hổ nói rằng:
- Một người ngủ quá không quen, trời lạnh, ta đã muốn qua tìm ngươi nói chuyện một chút. Không nghĩ tới ngươi không ở trong phòng. Ta xem trong phòng Trương Húc bên kia đốt đền, nghe được thanh âm ngươi ngươi nói chuyện, ta mới đi qua thôi!

Tần Tiêu cười ha ha:
- Tiên nhi, ngươi ngày hôm nay sao lại đột nhiên mắng người vậy? Mắng một phen như cuồng phong bạo vũ đó, khẳng định để Trương Cửu Linh sắp điên mất.

- Ai bảo hắn dùng thái độ kia với ngươi, ta không thấy được còn tốt, thấy rồi sẽ tức giận! Còn nói cái gì "phụ nhân", phụ nhân!

Lý Tiên Huệ bĩu môi:
- Ta đã không quen nhìn loại nam nhân này, tự cho là rất khá, khinh thường nữ nhân. Hơn nữa, hắn dựa vào cái gì nha! Có tài thì thế nào, nói không chừng đổi lại hắn lên đến triều đình, cũng chính là một tục lại. Thi từ ca phú có thể an bang trị quốc sao? Vẫn là lão công tốt...làm cái gì cũng đều rất xuất sắc, lại thực tế.

- Ừm, giới cách tiện nghi lại đủ.

Tần Tiêu cười cổ quái:
- Thật là làm cái gì cũng đều không có trở ngại.

Lý Tiên Huệ nghe ra huyền cơ trong lời nói của Tần Tiêu, biết hắn lại đang nói nhảm ăn đậu hũ, oán hận cười véo mặt hắn:
- Phôi tử kia, không để ý tới ngươi nữa!

Tần Tiêu cười ha hả, ôm lấy Lý Tiên Huệ đem nàng đặt ở trên giường:
- Mau ngủ đi, đã khuya. Ngày mai còn muốn đi Quân Sơn du ngoạn đấy. Ngươi lại ở trên giường không dậy được.

Lý Tiên Huệ hơi nhếch miệng lên, thấp giọng nói:
- Một người đều ngủ không quen, lại lạnh nữa... Ngày mai không đi chơi nữa đi? Mau chóng trở về nhà thôi.

Một đường này đi đến, nhiều người ánh mắt hỗn tạp, Tần Tiêu vẫn luôn cùng Lý Tiên Huệ phân phòng để ngủ. Hôm nay đến trong nhà người khác lại càng không tiện cùng giường, miễn cho bị người nói ra nói vào. Tần Tiêu thay nàng đắp chăn xong:
- Không đi chơi thì không đi chơi là được mà. Với lại tại Giang Nam còn muốn nán lại một khoảng thời gian rất dài. Sẽ có cơ hội. Kỳ thực, ta cũng muốn đến Sở Tiên sơn trang sớm một chút.

- Để gặp Thượng Quan Uyển Nhi?

Lý Tiên Huệ cười khẽ khanh khách.

Tần Tiêu ở trên mũi của Lý Tiên Huệ khẽ véo một cái:
- Cứ xem là vậy đi. Ngươi ngủ thật ngon nha. Từ từ ăn dấm chua, ta cũng trở về phòng đi nghỉ ngơi đây!


- Đi đi thôi, để xem có thể mơ tới Uyển nhi muội muội của ngươi hay không, khanh khách!

Lý Tiên Huệ cười khẽ một trận như tiếng chuông bạc, tựa đầu lui vào trong chăn.

Tần Tiêu cười khẽ rời khỏi đó, thay nàng đóng lại cửa phòng cẩn thận. Ngửa đầu nhìn sắc trời, quần tinh điểm điểm, ngày mai hẳn là khí trời đẹp thích hợp để du ngoạn. Hiện tại đã nổi gió Đông Nam. Thế nhưng xuôi dòng mà xuống, hẳn là cũng không có vấn đề lớn, vẫn là tiếp tục đi thủy lộ đi sao. Không mệt người như vậy. Dựa theo hành trình suy đoán, khoảng chừng thời gian ba ngày có thể đến được Giang Châu.

Trải qua lời nói vừa rồi của Lý Tiên Huệ, trong đầu Tần Tiêu thật đúng là hiện ra giọng nói và dáng điệu nụ cười của Thượng Quan Uyển Nhi. Mấy tháng trước, trước thành Lạc Dương tuyết bay không ngừng, một hồi cáo biệt thê thống kia...Ừm, vẫn là sớm một chút lên đường chạy đi thôi. Xác thực là có một chút nhớ đến nàng. Tiên nhi hảo lão bà này cho tới nay ta đều cho rằng nàng là thuần túy ôn nhu, không nghĩ tới cũng có một mặt hung hãn. Ha hả cư nhiên là vào lúc đó vì ta mà xuất đầu. Hơn nữa, phen lời nói kia của nàng, ngôn từ trong sáng có tình có lí, từ câu chữ đủ nói trúng chỗ đau, thẳng kích điểm yếu hại của Trương Cửu Linh, khiến đại tài tử như hắn bị mắng đến phát ngốc thất thần.

Xem ra, lão bà này của ta ngoại trừ ôn nhu nhàn thục, còn còn kiến giải nha!

Trong lòng Tần Tiêu cười. Tâm tình thập phần mỹ lệ đi vào trong phòng của mình, tới nằm trên giường, âm thầm cười nói: ta ở chỗ này thản nhiên tự đắc, Trương Cửu Linh ca môn kia, có phải là núp trong phòng chùm chăn kín đầu không đấy?

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Tiêu còn mông lung tựa tỉnh chưa tỉnh, cánh cửa đã bị gõ vang lên. Đứng dậy mở rộng cánh cửa, cư nhiên là Trương Húc.

Trương Húc có chút khẩn trương chạy vào, lôi kéo Tần Tiêu ngồi xuống bên cạnh bàn:
- Phu nhân kia của ngươi cũng quá hung dữ một chút, Trương Cửu Linh bị mắng bỏ đi rồi!

- A?

Tần Tiêu kinh ngạc một trận, lập tức cười:
- Hắn sẽ không nhỏ nhen như vậy đấy chứ?

- Theo lý thuyết là sẽ không.

Trương Húc có chút hưng phấn vui vẻ cười nói:
- Bất quá, hắn đúng là người cực kỳ thanh cao tự ngạo, không thể so với loại chai lì như ta được. Phỏng chừng nha, Tần phu nhân một phen mắng nhiếc thống khoái này, có thể khiến hắn nhớ kỹ hơn nửa đời người.

- Như vậy không phải rất tốt sao?

Tần Tiêu cười nói:
- Ta nghĩ Tiên nhi mắng rất đúng rồi. Đổi lại là ta, cũng không có mắng được giống như nàng say sưa lâm li như vậy đấy.

- A, ta là không dám chọc giận ngươi. Tuy rằng ta không sợ ngươi, thế nhưng không thể trêu vào phu nhân kia của ngươi nha!

Trương Húc xuất ra một phong thư ném tới trên bàn:
- Trương Cửu Linh lưu lại cho ngươi, nhìn đi sao.

Tần Tiêu nghi hoặc lấy ra thư mở ra, một tời giấy trắng, bên trên sáu chữ màu xanh lục mảnh mà hữu lực:
- Cảm tạ, sau này gặp lại.

Tần Tiêu cầm tời giấy đọc một hồi, rồi cười nói với Trương Húc rằng:
- Xem ra Trương Cửu Linh này, thật là người khiêm tốn. Ai một phen mắng nhiếc kia, còn ngược lại cảm tạ ta. Phần lòng dạ này, thật là có chút hiếm có được.

Trương Húc cười:
- Đều là quái nhân! Một kẻ vô duyên vô cớ đem người đọi đến mắng, một kẻ lại cảm tạ đối phương mắng mình thật tốt. Cũng may các ngươi từ nay về sau không có kết thành hận thù, bằng không ta người trung gian này sau này không có ai ở bên cạnh thật rồi. Ngươi đoán xem, Trương Cửu Linh rời khỏi nơi này, sẽ đi làm gì chứ?

- Ngươi cho rằng thế nào đây?

Tần Tiêu hỏi ngược lại.

- Đổi lại là ta, khẳng định tìm địa phương mượn rượu tiêu sầu, hoặc là tìm người hòa giải tâm sự.

- Hắn hẳn là sẽ không.

Tần Tiêu tự tin địa tràn đầy cười nói:
- Tuy rằng ta cùng với hắn quen biết mới một ngày đêm, nhưng ta hiểu được loại người như hắn vậy.