Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 396: Ngưu độc sơ sinh (1)




- A?

Tần Tiêu thật đúng là không ngờ tới, còn có thể có một chuyện như vậy, lại nhìn Quách Kính Chi một cái, chỉ thấy hắn mặt mang vẻ mỉm cười, cũng không tỏ thái độ gì. Tần Tiêu lôi kéo tay của Quách Tử Nghi:

- Ngươi trước mau đứng dậy đi đã, trên đường cái nhiều người lắm miệng không tiện nói chuyện.

Quách Tử Nghi có chút thất vọng ngẩng đầu lên:

- Tướng quân chẳng lẽ là ngại Tử Nghi lễ nghi chưa đủ, thành tâm vẫn ít sao?

Dứt lời một gối khác cũng đều quỳ xuống, liền muốn dập đầu.

Tần Tiêu nắm lấy song chưởng của hắn dùng lực lôi kéo một cái. Đem Quách Tử Nghi từ trên mặt đất kéo dậy, cười ha hả nói rằng:

- Ta cũng không phải là ý này. Một ít lễ nghi vụn vặt, ta vẫn luôn không quá để tâm. Quách công tử, hiện tại đang muốn đi quý phủ của ngươi. Không bằng chúng ta sau đó lại nói chuyện tỉ mỉ được chứ?

Quách Tử Nghi bị Tần Tiêu kéo một cái dậy từ trên mặt đất, không khỏi hơi kinh ngạc trong lòng:

- Lực đạo thật lớn?

Nghe Tần Tiêu nói muốn đi đến nhà của mình, quay đầu lại đã vui vẻ lên nói:

- Đã như vậy. Phụ thân đại nhân, Tử Nghi đi trước về nhà, gọi đầu bếp chuẩn bị thiết yến!

Quách Kính Chi gật đầu mỉm cười:

- Ừm, đi thôi!

Quách Tử Nghi liền ôm quyền:

- Tần tướng quân, chư vị tướng quân, đại nhân, trưởng bối, vãn bối Tử Nghi đi trước!

Tất cả mọi người đều gật đầu:

- Đi thôi.

Quách Tử Nghi và hai đồng bạn đi cùng, lại lên ngựa chạy vội đến phía trước. Tần Tiêu nhìn bóng lưng của Quách Tử Nghi, nhịn không được tán thán nói:

- Thực sự là tri thư đạt lý, thiên hạ kỳ tài, đương thế phong phạm hổ tướng nho suất a!

Tiết Nột cũng nói:

- Xem ra ánh mắt của Tần tướng quân cũng không kém nha! Hài tử này quả nhiên thật không tệ. Ý khí phong phát nhưng lại khiêm tốn cẩn thận, một bầu nhiệt huyết chí cao ngất. Tuổi còn trẻ, lại đầy bụng tài hoa cùng một thân võ nghệ, quả nhiên là khiến kẻ khác sợ hãi than. Ta đúng là ở bên cạnh Quách đại nhân nói chuyện đã lâu, muốn để Quách Tử Nghi theo ta nhập quân. Nhưng nhân gia Quách đại nhân yêu thương hết mực, chính là không chịu nhả người.

- Ha hả, ta nào có!

Quách Kính Chi tự hào cười:

- Khuyển tử tuổi nhỏ, mẫu thân hắn cưng chiều hết mực không chịu thả người. Lão phu cũng không có biện pháp sao! Hắn đối với tướng quân ngươi cũng là sùng bái vô cùng nha, không thua kém Tần tướng quân chút nào đấy!

Tiết Nột ngượng ngùng cười cười:

- Nhưng đây đều là nhìn hắn lớn lên, cũng không nghe hắn nói muốn bái ta làm thầy đấy? Xem ra nha, tiểu tử này còn là có chút nhất bên trọng, nhất bên khinh, xem ta trở về lại giáo huấn thế nào!

Vương Tuấn ở bên cạnh cười nói:

- Tiết tướng quân tuy rằng danh tiếng không dưới Tần tướng quân, thế nhưng ngươi ta bản lĩnh trên người này hai bên đều biết rõ ràng trong lòng, làm sao so được với thiên hạ đệ nhất Võ Trạng Nguyên? Ha ha, nhân gia Quách công tử tuy rằng lễ phép khiêm tốn, nhưng cũng không có thể bái sư lung tung nha!

Tiết Nột lại vừa bực mình vừa buồn cười mắng:


- Ngươi tên quỷ này, cư nhiên ở trước măt mọi người tổn hại ta. Xem ta sau này chuốc say ngươi! Ngươi uống say sẽ thích khiêu vũ, xem ra ngày hôm nay trong nhà Quách đại nhân có thể không cần mời nghệ kỹ nữa.

Mọi người cùng nhau cười lớn. Tần Tiêu nói rằng:

- Nhị vị tướng quân đều quá mức khiêm nhường. Chút bản lĩnh bé nhỏ của Tần Tiêu đâu so được với nhị vị tướng quân ở trên sa trường chỉ huy ổn định, khí thôn vạn lý như hổ? Ta đây nhiều lắm cũng chỉ là một chút thủ đoạn giang hồ giao đấu mà thôi.

Quách Kính Chi cười ha hả phất phất tay:

- Đi, ba vị đại tướng quân, đừng ở chỗ này khiêm tốn thổi phồng lẫn nhau nữa. Chúng ta cùng trở về phủ đi. Sau đó trên tiệc rượu lại trò chuyện tiếp.

Mọi người cùng nhau hướng phía trước đi đến, Tần Tiêu đối với Quách Kính Chi hỏi:

- Mới vừa rồi hai người đi cùng với Quách công tử, ta xem cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ nha, tuy rằng tuổi còn trẻ, thân thủ cũng cực kỳ không tệ. Dám hỏi bọn hắn là ai?

- A, đó là bằng hữu của khuyển tử.

Quách Kính Chi nói rằng:

- Hai người đều là hảo nhi lang thuở nhỏ tập võ, lấy chiến trường báo ân làm chí nguyện. Vốn là đến hẹn Tử Nghi cùng nhau vào kinh tham gia võ cử, không ngờ năm nay võ cử tạm phế, nên ở tại chỗ này chúc mừng sinh nhật cho lão phu. Hai người, một gọi là Quách Kiền Quán, một người còn lại là Giải Uyển.

- A, hai người này ngươi không cần đoạt.

Ở bên cạnh, Tiết Nột đắc ý nói rằng:

- Hai người đó ta đều đã sớm thu làm môn hạ rồi, ha ha!

Tần Tiêu không khỏi cười nói:

- Tiết tướng quân thật nhanh chân nha, ngươi làm sao biết được ta muốn đoạt người với ngươi? Hiện tại ta cũng không phải tướng quân cầm binh, chỉ là kẻ nhàn rỗi bị biếm ra khỏi Trường An thôi.

- A, đây không phải trợn mắt nói dối sao!

Tiết Nột cười nói:

- Ta lại vừa nghe được rõ ràng. Ngươi gọi Hình Trường Phong kia đi dàn xếp Đặc Chủng Doanh. Thử hỏi còn có người bị giáng chức nào, lại dẫn theo tùy tùng hộ vệ nha? Đặc Chủng Doanh, ngày mai, ta và Vương tướng quân nhất định phải đi tận mắt kiến thức một chút.

Vương Tuấn phụ họa nói:

- Đúng thế. Nhất định phải tận mắt kiến thức một phen.

Tần Tiêu khẽ cười cười:

- Sợ là không có gì có thể thấy được, những người này đều là tướng mạo xấu xí, ngay cả vóc dáng cũng không thấy được lực lưỡng cao lớn. Ngoại trừ ra trận chém giết và giết người phóng hỏa một chút thủ đoạn này ra, thời gian khác cùng bách tính bình thường hầu như không có khác biệt.

- Không thể nào?

Hai người đồng thanh nghi hoặc nói rằng.

Ở bên cạnh Trương Cửu Linh vẫn trầm mặc hồi lâu thoải mái nói một câu:

- Bọt biển tuy lớn không phân lượng, xưng đà tuy nhỏ lại nặng nghìn cần. Cái này gọi là thần vật tự hối, bất lộ vu hình.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Trương Cửu Linh, chỉ thấy hắn mặt mang mỉm cười, thần sắc đạm nhiên, một bộ dáng xử thế không sợ hãi.

Tiết Nột gật đầu khen:

- Trương công tử quả nhiên là một chữ nghìn cân, nói trúng chỗ yếu hại nha. Xem ra, trừ phi ngày khác sóng vai đồng cừu, bằng không là không có cơ hội kiến thức chỗ độc đáo của Đặc Chủng Doanh rồi? Này Tần tướng quân, đúng là đem Đặc Chủng Doanh giấu rất kỹ đấy, chẳng lẽ sợ chúng ta học trộm tuyệt kỹ độc môn của hắn sao?

Mọi người đều cười lớn lên. Tiếp tục hướng phía phủ Thứ Sử đi đến.

Vô hình trung, Tần Tiêu và những người này quan hệ tựa hồ lại tiến một tầng. Bởi vì nhi tử của Quách Kính Chi này cử động bái sư công nhiên, để Tiết Nột và Vương Tuấn đối với Tần Tiêu lại là một hồi nhìn với cặp mắt khác xưa. Mà ngay cả Trương Cửu Linh vẫn không để ý tới hắn, cũng mở miệng nói chuyện.

Tần Tiêu âm thầm suy nghĩ: những người này chính là một nhóm, chung quy có chút tâm tình bài ngoại. May là còn có Trương Húc ở chính giữa móc nối, hiện tại lại có Quách Tử Nghi...Ân, xem ra, muốn cùng bọn hắn ở chung thật tốt, cũng không phải quá khó khăn.