Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 386: Đại Sư Đúc Kiếm (2)




- Thái Tử bên kia không thể không có các ngươi giúp đỡ. Hiện tại ta phải đi Giang Nam là hành động bất đắc dĩ. Các ngươi vì cớ gì muốn đi theo cùng đây? Hảo hảo ở lại Trường An, nghỉ ngơi dưỡng sức, huấn luyện binh sĩ thật tốt, mọi việc điệu thấp một chút, không nên gây chuyện. Nhất là ngươi nha, Lý Tự Nghiệp, tính tình thô bạo nóng nảy, sau này ghi nhớ phải thu liễm một chút. Tuy rằng ta không có ở Trường An, thế nhưng bên người Thái Tử cũng là không thiếu được ngươi. Kỳ thực Tả Vệ Suất cho tới nay đều là do ngươi thống lĩnh, mấy nghìn tướng sĩ đều trông cậy vào ngươi. Ngươi cũng không thể lại giống như trước vậy tùy hứng làm bừa. Điền Trân, ngươi đã ở Đông cung, có thời gian năng khuyên nhủ Lý Tự Nghiệp, quản lý để hắn thay đổi tính tình.

Lý Tự Nghiệp thở dài một hơi, phiền muộn giậm chân xuống phía dưới:

- Ta biết rồi...Vậy Phạm Thức Đức kia thực sự là Bạch Nhãn Lang, đến bây giờ cũng không có đến tiễn huynh đệ một lần. Còn có Vạn Lôi cũng lẩn trốn không thấy người, thực sự là uổng công đề bạt hắn.

Điền Trân nói rằng:

- Lúc sáng sớm ta đã thấy Vạn tướng quân, nói là tiến cung một chuyến có sự tình trọng, lập tức sẽ chạy tới. Phạm tiên sinh sao, từ saiu lễ mừng năm mới thật đúng là vẫn không gặp được.

Tần Tiêu cười cười:

- Bỏ đi, bọn họ cũng đều là có công chức trên người, đều có sự tình các nơi. Cưỡng cầu không được. Các huynh đệ, chúng ta tạm biệt ở đây đi thôi, sau này còn gặp lại!

Thanh âm của Tần Tiêu vừa mới hạ xuống, phía sau truyền đến một trận hô to:

- Tướng quân nhất nhất chờ chúng ta!

Nhìn lại chính là Vạn Lôi và Phạm Thức Đức hai người cưỡi ngựa chạy vội mà đến.

Lý Tự Nghiệp ha hả cười ngây ngốc hai tiếng:

- Ta ****, vừa mắng một tiếng liền đến rồi.

Vạn Lôi đã cởi ra áo giáp chiến bào, mặc một thân thanh bố trường áo. Xuống ngựa đã quỳ gối ở trước mặt Tần Tiêu, mặt lộ vẻ vui mừng nói:

- Tướng quân, Vạn Lôi cũng đã từ đi Vạn Kỵ Phó Sử công việc nhàm chán này, theo tướng quân cùng nhau trở về Giang Nam!

- A!

Mọi người đồng thanh kinh hô một tiếng, Tần Tiêu vội đỡ Vạn Lôi đứng dậy:

- Vạn Lôi huynh đệ, ngươi làm cái gì vậy? Hảo hảo Vạn Kỵ Phó Sử không làm, theo ta hạ Giang Nam cái gì? Ta hiện tại nói trắng ra chính là bị đuổi khỏi Trường An lưu vong không có gì khác nhau ngươi biết không?

- Tướng quân, người không cần nhiều lời!

Vạn Lôi nói rằng:

- Việc này, ta cũng đã suy nghĩ qua hồi lâu, còn tìm Phạm tiên sinh xin chỉ giáo. Ngay cả Đại Đô Đốc như tướng quân, Vạn Kỵ Sử cũng ở trong Hoàng thành không đứng vững chân được, ta, phó sử này còn lưu lại ở đó rước lấy trò cười sao? Ta đến Binh Bộ xin từ chức. Không nghĩ tới không đến một thời thần đã được phê chuẩn xuống. Đủ để thấy rõ, bọn họ cũng đã sớm muốn cho ta rời đi. So với như vậy, còn không bằng đi theo tướng quân hạ Giang Nam. Cùng các huynh đệ Đặc Chủng Doanh mỗi ngày ở cùng một chỗ. Trong lòng ta đây cũng được thoải mái.

Tần Tiêu nhìn Phạm Thức Đức một cái, một thân hành trang lưng đeo bao phục:

- Phạm tiên sinh, vậy còn ngươi? Ngươi tại Đại Lý Tự tuy rằng chức quan không lớn, những cũng là nha môn tốt. Hơn nữa ngươi không phải có gia thất ở Trường An sao?

Phạm Thức Đức khẽ cười cười:

- Tướng quân, lương cầm chọn cây mà đậu, Phạm mỗ rất hiểu rõ đạo lý này. Ta ở kinh thành hỗn quá nửa đời người, đều không bằng được một năm này đi theo bên người tướng quân ngài sống thật đặc sắc! Gia thất ở Trường An bất quá là nạp yên hoa tiểu thiếp, ngày hôm qua ta đã đem nàng bỏ đi. Chỉ sợ là tướng quân ghét bỏ lão hủ như ta, không chịu dẫn theo bên người...

- Lời này nào có lý như vậy!

Tần Tiêu cười nói:

- Có bác học chi sĩ như Phạm tiên sinh đi theo bên người. Được lợi vô cùng nha! Bất quá, Phạm tiên sinh lão gia hình như ở Lạc Dương đúng không? Có muốn đem người nhà cùng nhau đón đến hay không?

- Không vội!

Phạm Thức Đức thấy Tần Tiêu nguyện ý lưu hắn lại, vui mừng nói rằng:

- Ta đã truyền tin qua Lạc Dương cho người nhà, nói cho bọn họ ta theo tướng quân hạ Giang Nam. Song thân của ta đã mất sớm, chỉ có một lão thê và một đôi nhi nữ. Lão thê có nhi nữ phụng dưỡng, cũng không cần lo có chuyện gì.

Lý Tự Nghiệp ở một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi:

- Lão toan hủ, tay chân ngươi thật đúng là nhanh nhẹn a! Nhanh như vậy đã hỗn trở lại bên người tướng quân! Lưu lại một mình ta đây ở Trường An, còn không biết phải hỗn đến khi nào nữa!

Phạm Thức Đức cười ha ha:

- Hắc...nga, Lý tướng quân, ngươi hiện tại thế nhưng là đường đường Tả Vệ Suất đại soái, sao vẫn còn tính tình giống như năm xưa vậy? Tướng quân đây là để mắt tới ngươi, mới phóng tâm mà đem Tả Vệ Suất giao cho trên tay của ngươi biết chưa? Ngươi cũng không nên ham chơi sơ ý, đem Tả Vệ Suất khối chiêu bài chữ vàng này chơi đùa đập mất!

Lý Tự Nghiệp giơ chân lên:

- Lão toan hủ ngươi, lại ở trước mặt nhiều người như vậy quở trách ta! Tướng quân, ngươi yên tâm đi. Tả Vệ Suất sẽ chỉ càng lúc càng ngưu khí, tuyệt không chịu uất ức.

Tần Tiêu cười ở trên ngực Lý Tự Nghiệp đánh một quyền:

- Có ngươi ở Tả Vệ Suất, ta đã rất yên tâm rồi. Còn có Điền Trân, thủ hạ của ngươi Hữu Thanh Đạo Suất cũng có thể phỏng theo bộ dáng của Tả Vệ Suất để huấn luyện binh mã. Nếu như muốn giúp đỡ cái gì, có thể trực tiếp tìm Thái Tử, hắn sẽ tận lực giúp ngươi. Ngươi cũng là tướng quân từ trong Đặc Chủng Doanh đi ra, cũng không thể bị người xem thường được. Ta nếu có cơ hội trở lại Trường An,sẽ đến xem binh mã thủ hạ của ngươi.

Điền Trân chắp tay nói:

- Tướng quân yên tâm, Điền Trân cũng sẽ không lười biếng. Nam nhân từ trong Đặc Chủng Doanh đi ra, tất nhiên sẽ không ở sau người ta!

Lý Tự Nghiệp nhếch miệng cười:

- Cảm tình Điền Trân đang cùng ta gọi nhịp vậy! Tả Vệ Suất đó là tướng quân một tay chế tạo ra, ngươi so với được sao?

Mọi người cùng nhau cười lớn, Tần Tiêu nói rằng:

- Được rồi, các huynh đệ. Nên nói đều đã nói qua, tình nghĩa của các huynh đệ, Tần Tiêu ta cũng đã lĩnh hội được. Lúc này cáo biệt đi!

Đám người Lý Tự Nghiệp và Điền Trân nhất tề chắp tay:

- Tướng quân bảo trọng!

Tần Tiêu xoay người lên ngựa:

- Các vị huynh đệ bảo trọng!

Dứt lời xách động cương ngựa hướng phía trước đi đến, ba mươi tướng sĩ Đặc Chủng Doanh cưỡi ngựa, bảo vệ một đội xe ngựa cũng chuyển động.

Lý Tự Nghiệp nhìn bóng lưng Tần Tiêu dần dần rời đi. Không khỏi trong lòng một trận cay cay, lớn tiếng quát lên:

- Tả Vệ Suất, cung tiễn đại soái!

Dứt lời đã quỳ xuống xuống phía dưới.

Phía sau hơn mười gã tướng sĩ Tả Vệ Suất, bao gồm cả Điền Trân cũng nhất tề quỳ gối:

- Cung tiễn đại soái!

Tần Tiêu không có quay đầu lại, nghe được những người đó ở phía sau đang hô to chính mình "đại soái", cũng không khỏi hồi tưởng lại nhừng ngày đã qua ở Tả Vệ Suất kia.

Đoạn tình nghĩa hào khí, sảng khoái, cùng sinh cùng tử ấy để Tần Tiêu cảm động thật sâu. Trong lòng lẩm bẩm nói rằng:

- Hẹn gặp lại, các chiến hữu!