Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 339: Siêu cấp ma cô (2)




Tần Tiêu cảm giác bị đâm có hơi đau, cúi đầu nhìn. Mũi kiếm chống đỡ trên nhuyễn giáp nhưng vẫn không đâm vào, vui vẻ nói:

- Tiếp tục đâm đi.

Hình Trường Phong mở to hai mắt ngạc nhiên, rút kiếm về, quay người chém vào tay Tần Tiêu nhưng lại cảm thấy như đang chém sắt trên bông vậy, không có chút cảm giác thuận lợi lưu loát nào, cẩn thận nhìn lại thấy trên Nhuyễn giáp không lưu lại một dấu vết nào cả.

Hình Trường Phong nghẹn ngào kêu lên:

- Thế này...thật là thần kỳ.

Tần Tiêu vô cùng vui mừng, cởi Nhuyễn giáp ra mặc quần áo tử tế vào, nói với Lô Đại Tượng:

- Lô đại nhân, Nhuyễn giáp này khiến ta vô cùng thỏa mãn. Ngươi hãy nhanh chóng chỉ huy tạo ra thêm 40 bộ đi.

Lô Đại Tượng cau mày suy nghĩ một lúc, chậm rãi gật đầu:

- 40 bộ không là vấn đề gì lớn, nhưng thợ thủ công làm bộ quần áo này cũng không có nhiều người nên muốn làm được hoàn mỹ phải cần chút thời gian. Như vậy đi, khoảng ba tháng. Ba tháng sau Tần tướng quân hãy sai người đến lấy Nhuyễn giáp.

- Được!

Tần Tiêu vui mừng nói:

- Lô đại nhân yên tâm, chuyện của ngươi ta sẽ để trong lòng. Chuyện trên triều đình quá nhiều, quá bận. Đợi đến khi Thái tử đăng cơ, công việc của Tam tỉnh lục bộ khôi phục bình thường thì ta sẽ lập tức sai người giải quyết việc của ngươi.

Lô Đại Tượng vái chào thật dài:

- Lão phu đa tạ Tần tướng quân thành toàn! A, đúng rồi tướng quân, vừa rồi lão phu trông thấy khôi giáp của tướng quân có phải là Minh Quang giáp do triều đình phát hay không? Phía trên hình như có rất nhiều vết thương.

- A, tất nhiên.

Tần Tiêu cầm lấy khôi giáp để ở một bên.

- Cái này cùng kiếm này giống nhau, đều là do Hoàng đế ban cho nhưng cũng chỉ để cho đẹp mắt, không tốt lắm để dùng trong chiến trường. Ngươi xem, trên giáp đều là vết thương, trên thân kiếm cũng đều được băng lại kỹ càng.

Lô Đại Tượng cười nói:

- Minh quang giáp là bảo giáp cao cấp hoàn mỹ nhất, các tướng quân như ngài đều được trang bị như vậy. Nhưng mà, tuy là vô cùng hoa lệ nhưng lực phòng ngự lại không bằng Ngư giáp. Như vậy đi, bộ kiếm giáp này nếu là phần thưởng của Hoàng thượng thì tướng quân nên đem cung phụng trong nhà. Nếu như muốn sử dụng dài lâu thì lão phu có thể vì tướng quân đặc chế ra một bộ. Coi như là tạ lễ hồi báo tướng quân vậy!

Tần Tiêu cười nói:

- Nhiều lần phiền toái Lô đại nhân như vậy, thật là xấu hổ.

Lô Đại Tượng cười ha ha vuốt râu:

- Có thể chế tạo kiếm, binh giáp, lưỡi dao cho quân cũng là vinh quang của thợ thủ công, tướng quân không cần phải khách khí như vậy đâu. Loại bội kiếm Minh Quang giáp này hàng năm không biết làm ra bao nhiêu bộ, nhưng nếu chính thức xưng là tinh phẩm chính là từ trong tay lão phu, Tướng quân yên tâm, việc lần này ta sẽ chỉnh sửa cận thận.

Tần Tiêu vui mừng tạ ơn, nói chuyện phiếm trong chốc lát liền dẫn Hình Trung Y Hình Trường Phong rời khỏi.

Lên xe ngựa, Hình Trường Phong cười nói:

- Tướng quân, lần trước chúng ta đến thì Lô Đại Tượng còn có thái độ kiêu căng, hiện tại thái độ có vẻ khẩn trương.

Tần Tiêu cười cười:

- Hắn là người muốn cầu cạnh ta nên tất nhiên thái độ phải như vậy. Nhưng mà Thất lão nhân cũng không dễ dàng, ngươi hãy đưa qua cho hắn ít ngân lượng đi, coi như là đáp tạ.

- Trường Phong hiểu rõ.

Tần Tiêu nghĩ nghĩ, hiện tại bên Tả Vệ Suất cũng không có quân vụ cùng đại sự gì quan trọng, chỉ đơn giản là có rất nhiều người tới bái kiến, thật phiền phức, không bằng trốn về nhà thuận tiên nói chuyện của Đức Phu cho Lý Long Cơ nghe, hiện tại khẳng định hắn đang chơi mạt chược cùng với Tiên Nhi. Vì vậy gọi xe ngựa chạy tới cửa Kim Quang.

Sau khi về đến nhà, Tần Tiêu vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy trong đại viện nhà mình có một nữ nhân đang nôn nóng đi qua đi lại, chân mày nhíu chặt cúi đầu suy tư, đây không phải là Bách Linh Phong Nhị nương sao?

Tần Tiêu vừa mới tiến vào cửa thì Phong Nhị nương liền vội vàng chào đón, hướng về phía Tần Tiêu quỳ xuống:

- Tần tướng quân, dân nữ Phong Nhị nương đợi ngài thật là cực khổ.

Tần Tiêu kêu nàng đứng dậy:

- Phong lão bản vội vàng tìm ta như vậy là có chuyện gì?

Phong Nhị nương lúng túng một lúc, ấp úng nói:

- Đây....cũng không phải là đại sự gì cả. Chỉ là, trước đó không lâu tướng quân đã từng tìm ta hỏi tin tức, sau đó, trong triều đình liền xảy ra chuyên....Dân nữ trái lo phải nghĩ cảm thấy việc này có lẽ là ta có liên quan đến Biên nhi, hơn nữa hiện tại trong triều đang thanh trừng hai bè đảng còn sót lại. Trong lòng dân nữ....vô cùng e ngại cho nên tới....thỉnh cầu tướng quân tha cho ta một mạng.

Dứt lời lại quỳ một gối xuống.

Tần Tiêu cười thầm trong lòng: A, cô không nói thì ta lại quên mất. Lúc trước Trương Xương Tông chính là nhờ vào hồng phúc của cô mới vào triều đình được. Việc này nếu như truy ra thì Phong Nhị nương nhất định chỉ có con đường chết.

Tần Tiêu hơi cười cười:

- Phong lão bản đứng lên đi. Những sự tình kia của cô, tuy rằng có chút quan hệ với hai người đó nhưng mà cũng không phải lại tội gì quá lớn. Dù sao thì ước nguyện ban đầu của cô cũng không khiến họ phạm tội. Hơn nữa....

Tần Tiêu giảm thấp thanh âm xuống:

- Cô có thể đi tìm Thái Bình công chúa cầu cứu mà, sao lại đi tìm một người nhỏ bé như ta chứ?

Phong Nhị nương chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói:

- Thực không dám giấu diếm, dân nữ đã từng đi tìm Thái Bình công chúa. Nhưng mà....nhưng mà bởi vì hai người kia nên nàng vô cùng bất mãn với dân nữ, chưa nói hai câu đã đánh ta rồi, xong việc còn nói một câu bảo ta đến tìm ngài để cầu tình....Bởi vì hai án tử đó, ban đầu chính là do ngài thẩm tra....

Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Thái Bình công chúa không che chở cho ngươi mà lại bảo đến tìm ta sao? Làm sao ta biết cô có giúp đỡ hai người kia làm chuyện thiếu đạo đức trái pháp luật hay không chứ?

Quay đầu suy nghĩ một chút, Phong Nhị nương này chuyên môn dẫn mối cho các hoàng tộc vương công nên mạng lưới quan hệ hẳn là rất mật thiết. Chỉ có điều, chuyện tình của nàng nhạy cảm như vậy, trong lúc mấu chốt lại không có người nhảy ra che chắn sao? A, ta có thể hỏi nàng một câu về chuyện Vi Đoàn?

Tần Tiêu gọi Phong Nhị nương vào trong hành lang, cho nàng ngồi xuống, bất động thanh sắc nhàn nhạt nói rằng:

- Phong lão bản, nói thật ta cũng không rõ ràng, cô cùng hai người kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, có thầm giúp bọn hắn làm việc xấu hay không thì tạm thời cũng không biết. Nhưng mà hiện tại hai người đó đã bị giết, ta cũng không muốn có quá nhiều người bị giết vì có chút ít quan hệ. Ta cho cô một cơ hội, cô nên quý trọng nó.

Phong Nhị nương vội vàng nói:

- Xin tướng quân chỉ điểm sai lầm, dân nữ nhất định quý trọng cơ hội tướng quân giao cho.

- Tốt lắm, ta tìm cô để hỏi thăm về một người, một sự việc, nếu như cô trả lời thật thì rất tốt, tự nhiên có thể đem chuyện của cô từ lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

- Xin mời tướng quân nói! Dân nữ nhất định sẽ không gian dối nửa lời.