Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 169: Tâm tư của Uyển nhi




- Ngày mai ta tìm Nghĩa Hưng Vương mượn hai chiếc thuyền, phái chút ít quân sĩ cho ngươi, ngươi mang Thiết Nô tới, nếu không biết đường đi thì đốt toàn bộ cỏ lau đi, cũng dễ thôi.

Tử Địch sững sờ một chút:

- Vì một nô bộc ngoại bang không đáng tiền mà đại nhân cũng phí khí lực lớn như thế đưa hắn tới đó sao.

Tần Tiêu cười:

- Tử Địch, nhân mạng lớn hơn trời, là người thì phải được tôn trọng? Hơn nữa, hắn lúc ấy giúp ta rất nhiều, bằng không ta không có khả năng thuận lợi như vậy né tránh ánh mắt của Từ Tiểu Nguyệt trà trộn vào vừa xong. Trước đó chuyện ta từng hứa sau khi chuyện xong xuôi sẽ đưa hắn trở về. Chuyện đã hứa thì nhất định phải làm được giống như ta đã hứa báo thù cho các ngươi.

Tử Địch hít hít cái mũi:

- Đại nhân, kỳ thật ta phát hiện, ngươi đúng là người tốt. Chỉ là có một chút... Thích bày trò gian trá.

Tần Tiêu cười hắc hắc làm bộ dạng sắc lang:

- Hơn nữa, ta còn rất " dâm đãng ", ưa thích tắm uyên ương.

- Hừ!

Khuôn mặt của Tử Địch lập tức trở nên mảnh ửng đỏ, quay mặt đi. Mặc Y cùng Tần Tiêu đều cười ha ha.

Tần Tiêu cảm giác, chính mình càng ngày càng ưa thích đôi tỷ muội này. Từ lúc vừa bắt đầu đối địch sinh tử chi giao đến nghi kỵ lợi dụng lẫn nhau, sau đó là hoạn nạn sinh tử, hiện tại lại có thể ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm nói chuyện phiếm. Sau khi tới Đại Đường không có ai cùng có nhiều "quan hệ" pức tạp như vậy.

Càng quan trọng hơn là đôi hoa tỷ muội là mỹ nữ. Ha ha! Dính chút quang mang của mỹ nữ đúng là một chuyện vui sướng.

Trong lòng Tần Tiêu chưa có cân nhắc chuyện này thì cửa vang lên tiếng gõ, thanh âm châu tròn ngọc sáng của Thượng Quan Uyển Nhi ở bên ngoài:

- Tần đại nhân đã thức dậy chưa?

Trong lòng Tần Tiêu cười thầm: Ai dà. tháng ba, công việc thật đúng là nhiều a!

Nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi đến, hai tỷ muội Mặc Y Tử Địch đứng dậy nói:

- Thượng Quan đại nhân tới, Tần đại nhân, nô tỳ cáo lui.

Tần Tiêu cười, gật đầu.

Hai tỷ muội vừa ra cửa, Thượng Quan Uyển Nhi cười hì hì nói:

- Ai nha, ta càng ngày càng bội phục Tần đại nhân rồi. Không ngờ còn có thể từ bên trong địch doanh chiếm được một đôi người ngọc như thế. Thủ đoạn này, chậc chậc, quả nhiên là kinh thế hãi tục.

Tần Tiêu cười ha ha ra hiệu Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống:

- Thượng Quan cô nương cũng nói, vận khí của Tần mỗ không phải bình thường. Chỉ là vận khí tốt thôi.

- Ah, thật sao?

Thượng Quan Uyển Nhi cười yếu ớt, ngồi xuống. nguồn TruyenFull.vn

Hôm nay nàng đã đổi một thân Hồ phục, mặc quần áo và trang sức cung đình. Cổ tròn tay áo ngắn, váy tím ngắn lộ ra da thịt tuyết trắng, bên hông bó một mảnh tơ lụa màu xanh nhạt, bộ ngực thập phần no đủ như là nụ của búp sen.

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cảm thán: cũng chỉ có Đại Đường mới có loại trang phục thời thượng lớn mật này, thời điểm nói chuyện phiếm uống rượu cùng Lý Trọng Tuấn, Trương Húc. Hai người này học đòi văn vẻ thường xuyên nói về loại trang phục này. "Phấn hung bán yểm nghi ám tuyết", "Trường lưu bạch tuyết chiêm hung tiền" gợi cảm thì gợi cảm nha, ha ha, phải dùng tới quanh co lòng vòng sao?

Thượng Quan Uyển Nhi bỏ cái mũ cánh chuồn đi, tóc búi thành kiểu của vọng tộc Kinh Thành, búi tóc cao ngất. Bên trên cắm ba cây trâm và một cái lược vàng, cổ đeo một cái vòng vàng kim, giữa lông mày thoa một chút phấn hoa mai khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi ngày thường có vẻ phóng khoáng, hiện tại càng thêm đoan trang cao quý.

Tần Tiêu không thể không âm thầm bội phục cách ăn mặc của Đại Đường. Tuy rằng trước đó mình cũng có vào cung kiến giá, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi cùng Võ Tắc Thiên đều ăn mặc y phục hàng ngày bình thường, sau khi tới Giang Nam cũng tiếp xúc không ít với phu nhân, nhưng chính thức để cho hắn lần thứ nhất cảm thấy kinh diễm chính là Thượng Quan Uyển Nhi.

Đây không chỉ đơn giản là "Đẹp đẽ quý giá ", "Gợi cảm " có khả năng hình dung, mà một loại khí chất ung dung phát ra từ bản thân. Phối hợp cách ăn mặc tinh tế làm cho người ta có một loại cảm giác hài hòa, thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui).

Tần Tiêu thầm suy nghĩ nói: những diễn viên trên điện ảnh TV nếu chính thức nhìn thấy cách ăn mặc của nữ tử Đường triều, có lẽ sẽ không dám nhìn thẳng. Những đạo cụ cùng trang điểm vụng về kia há có khả năng bằng người thật sao? Diễn nghệ cao minh sao có thể đạt tới hiệu quả cùng cảnh giới tự nhiên và hoàn mỹ như thế này?

Đây là lần thứ nhất Tần Tiêu thấy Thượng Quan Uyển Nhi đeo nữ trang, hắn không khỏi gật đầu tán thưởng:

- Nguyên bản cô nương Thượng Quan lại đẹp như vậy!

Thượng Quan Uyển Nhi bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tần Tiêu, nàng oang oang nói:

- Như thế nào, nguyên bản Tần đại nhân trước đó một mực đều cho rằng Uyển nhi là người quái dị sao?

Tần Tiêu mỉm cười:

- Ngươi biết rõ, ta không phải ý tứ kia. Tục ngữ đạo nhân dựa vào y trang, cách ăn mặc của Thượng Quan cô nương quả thực làm cho người ta có chút cảm giác kinh diễm.

Môi son Thượng Quan Uyển Nhi khẽ lộ nụ cười:

- Xem ra, Tần đại nhân thật cũng không quá biết dỗ nữ hài tử mà! Cái gì gọi là " người dựa vào y trang ", ý của ngươi là cách ăn mặc của ta chính là người quái dị sao?

Tần Tiêu nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài:

- Ngươi để tâm vào chuyện vụn vặt, ta cũng không có biện pháp! Được rồi, người đẹp và quần áo đẹp cùng một chỗ, xa thì không thể khiến ta bình tĩnh nổi. Khục, ngươi nếu bức ta nghĩ từ ngữ ca ngợi thì thật xin lỗi, ta không còn nữa.

Thượng Quan Uyển Nhi che miệng, cười ha ha:

- Được rồi, tha cho ngươi. Tần đại nhân, Giang Nam là một nơi tốt. Uyển nhi ngây người trong cung mười tám năm, lần đầu có cơ hội đến địa phương là Giang Nam. Ngài thân là chủ nhân Giang Nam phải hảo hảo chơi với ta một chút.

Tần Tiêu cười cười, nói:

- Tốt thì tốt. Chỉ là không biết Thượng Quan cô nương thường thấy những thứ quý giá đẹp đẽ ở nội cung, có thể còn thích Giang Nam nghèo nàn này sao? Nói đi, cô nương muốn đi nơi nào chơi, ta dẫn cô nương đi tới đó.

Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng gật đầu, dựng thẳng ngón trỏ lên để nhẹ vào môi như làm bộ suy nghĩ, nàng nghĩ một hồi mới lên tiếng:

- Kỳ thật Sở Tiên Sơn Trang nơi này rất không tồi nha! Dục tri kham duyệt nhĩ, duy thính thủy linh linh. Nham hác tứ đăng lâm, oánh mục phục di tâm. Phong hoàng loại trường địch, lưu thủy đương minh cầm.

(Tuyền thạch nhiều tiên thú, núi đá thì có nhiều hình thù kỳ lạ, nhắm mắt có thể nghe thanh âm vui tai, làn gió mang theo hơi nước mát mẻ. Du ngoạn sơn thuỷ ở núi đá khiến cho trong lòng cảm thấy vui sướng. Gió thổi như ống sáo, nước chảy như minh cầm.)

(Chú thích: Đoạn này em nó làm thơ.)

Chỉ là đáng tiếc, mấy ngày nay sát phạt quá nặng, huyết tinh bao phủ khiến cho nó giảm đi nhiều. Nếu không như vậy đi Tần đại nhân, đã tới vùng sông nước Giang Nam thì chúng ta đi chơi nước a, Ngày mai, ta mang ta đi chơi hồ được không?

Tần Tiêu nói:

- Tốt, chỉ cần cô nương thích là được.