Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 153: Một mình vào đầm rồng (2)




Quả nhiên, chờ lúc hắn lặng lẽ lên bờ thì nhìn thấy phía xa, bên ngoài của lớn của Sở Tiên sơn trang có một đám binh phủ bao vây xung quanh, ước chừng khoảng một ngàn người, hai tên tướng quân đứng bên cạnh cờ kia, có một tên hắn biết, chính là Quan Thiết Sơn, một tên khác ngồi ngay ngắn ở đó phỏng chừng có chức quan phải cao hơn Quan Thiết Sơn, phỏng chừng chính là Chiết Trùng đô úy Ngạc Châu phủ Tiêu Điền.

Tần Tiêu vòng qua phạm vi tai mắt của đám người này, vòng một đường, đi tới phía sau Sở Tiên sơn trang rồi leo tường đi vào trong trang, đúng lúc lại là hậu hoa viên, có rất nhiều cây cối, tiện cho việc ẩn thân.

Tần Tiêu cúi người xuống thấp, nhanh chóng lẻn qua hoa viên, đập vào mắt chính là hậu đường và nhà bếp của Sở Tiên sơn trang, hơn mười đầu bếp đang ra sức chiên xào, tiếng nồi niêu khua nhau lách cách, mấy cái nồi lớn để nấu cơm cũng đang bốc khói nghi ngút. Ước chừng có hơn một trăm nha hoàn, nô bộc, đầu bếp đang bận rộn làm việc, khí thế ngất trời, động tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi.

Trong lòng Tần Tiêu không khỏi âm thầm buồn bực: Kỳ quái, như thế nào lại không khác gì lúc bình thường thế này? Chẳng lẽ Từ Tiểu Nguyệt giam ta lại xong, nhưng không hề làm gì ở Sở Tiên sơn trang? Vẫn là tìm cho được Lý Tự Nghiệp và Phạm Đức Thức rồi hãy nói sau!

Tần Tiêu vượt qua góc tường nhà bếp xong liền sử dụng Phi Tiên Bộ, vượt qua nóc nhà của mấy dãy nhà nối tiếp nhau, tránh trong một góc khuất của góc phòng cẩn thận quan sát kỹ một hồi, thấy không có ai đi qua mới xoay người nhảy xuống dưới đất, xoay người nhẹ nhàng nhanh chóng chạy tới ngoài cửa sổ phòng khách của Lý Tự Nghiệp, nhìn quanh dò xét tìm hiểu một hồi, mới dùng ngón tay nhẹ nhàng khoét một lỗ trên cửa sổ, nhìn vào bên trong thử mới thấy là chẳng có gì hết!

Tần Tiêu thầm nghĩ: Có lẽ nào Lý Tự Nghiệp cũng bị bọn họ lén nhốt lại rồi?

Đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng "phốc", nghe như tiếng vải vóc bị xé rách, cũng tựa như tiếng…. đánh rắm. Tần Tiêu trong lòng sinh nghi, đi tới bên cạnh cửa sổ xe xét, trên cửa bị một cái khóa lớn khóa chặt.

Lẽ nào có người ở trong phong sao? Hoặc là nói Lý Tự Nghiệp bị giam ở bên trong?

Tròng mắt Tần Tiêu xoay một vòng, đi tới bên cửa sổ nắm lấy song cửa sổ, thầm vận lực, "cạch" một tiếng, kéo cái then cài bên trong xuống, mở hé ra một chút rồi nhanh chóng lách người vào trong một cách nhẹ nhàng linh hoạt.

Trong phòng rất ngay ngắn, chẳng thấy gì hết, nhưng lại thoáng ngửi thấy mùi gì đó thum thủm. Tần Tiêu dò xét khắp nơi một hồi, cúi người xuống xem xét dưới giường, tứ chi của Lý Tự Nghiệp bị trói lại cứng ngắc rồi bị nhét xuống gầm giường, nhìn qua thì chính là đang ngủ thẳng cẳng chẳng hay biết gì.

Tần Tiêu trong lòng vừa kinh ngạc, sợ hãi, lại cảm thấy rất buồn cười: Cái tên này như thế nào lại bị người ta bắt lại thế này? Nếu vừa rồi không phải hắn nằm mơ thả một cái rắm to như thế thì không phải là mình có tìm tới chết cũng không thấy hắn à?

Tần Tiêu cúi người xuống dưới giường, một phát túm lấy Lý Tự Nghiệp rồi kéo hắn ra ngoài. Lý Tự Nghiệp hoàn toàn tỉnh ngủ, trong miệng bị nhét một miếng vải, trợn to mắt nhìn Tần Tiêu, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

Tần Tiêu thấy lạ bèn lên tiếng hỏi:

-Làm sao vậy huynh đệ, sao lại trừng mắt nhìn ta chằm chằm vậy?

Lý Tự Nghiệp bị trói như cái bánh tét không thể nhúc nhích được, lại dùng sức húc đầu về phía trước, bộ dạng hệt như là muốn liều mạng với Tần Tiêu vậy.

Tần Tiêu liền tranh thủ đè hắn lại, làm một động tác im lặng:

-Đừng lên tiếng! ta giúp ngươi lấy miếng vải bịt miệng ra, ngươi nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra có được không? Nhưng ngươi phải hứa với ta là ngàn vạn lần không được làm ồn, bằng không chúng ta đều xong đời, đại sự cũng hỏng bét!

Lý Tự Nghiệp oán hận gật gật đầu.

Tần Tiêu vừa mới giúp hắn tháo miếng vải bịt miệng ra thì Lý Tự Nghiệp liền há miệng ra quát thật to mấy câu mà Tần Tiêu nghe chả hiểu gì:

-Con mẹ nó, ngươi là đồ ngụy quân tử… ô ô…..

Tần Tiêu lập tức lấy tay bụm miệng Lý Tự Nghiệp lại:

-Không phải đã nói ngươi đừng có mà hét lên rồi sao! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ngươi bị điên à?

Lý Tự Nghiệp lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong ánh mắt tựa hồ bắn ra cả lửa, lại một lần nữa oán hận gật gạt đầu.

Tần Tiêu chậm rãi rút tay lại:

-Ta đã nói rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng có cãi lời, bằng không ta lại trói ngươi lại rồi ném xuống gầm giường lần nữa đấy!

Lý Tự Nghiệp há miệng ra, hoạt động hàm một cái, thè lưỡi ra liếm môi mấy cái rồi mới thấp giọng nói đầy vẻ oán hận:

-Tần Tiêu, ngươi nói cho ta biết, tại sao lại đánh thuốc mê ta? Còn tìm ta đòi Thủy Nhạc sách gì gì đó nữa? Ta làm gì biết Thủy Nhạc sách là cái cọng lông gì chứ, ngươi nhiều nhất chỉ đưa cho ta mỗi một quyển "đạo đức kinh" mà thôi, ta cũng đã trả lại cho ngươi rồi, hơn nữa không phải cũng đã bị ngươi đốt mất rồi sao! Con mẹ nó chứ, ngươi có phải là thật sự coi trọng mấy ả đàn bà của Hỏa Phượng nên theo chân bọn họ làm chuyện xấu hay không? Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tần Tiêu nhíu mày:

-Ta tìm ngươi đòi Thủy nhạc sách bao giờ, lại còn đánh thuốc mê ngươi nữa chứ?

Lý Tự Nghiệp hung hăng đớp lại một cái:

-Mẹ nó chứ! Chuyện xảy ra mới có hai ngày mà bây giờ đã chối bay chối biến! hai hôm nay lão Lý ta đều bị nhét ở dưới giường, ngươi cũng thật là đủ nham hiểm, không mang thức ăn tới cho ta, làm hại bụng ta rỗng tuếch, cứ phóng rắm mãi. Ngươi lại còn nói nếu không giao Thủy nhạc sách ra thì sẽ không cho ăn gì hết! Đây không phải là ngươi nói à!

Tần Tiêu mày kiếm nhíu lại, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu:

-Rõ rồi! Từ Tiểu Nguyệt nhốt ta lên đảo rồi tìm người cải trang thành bộ dạng của ta… thật hèn hạ!

Lý Tự Nghiệp sững sốt:

-Ngươi nói bậy cái gì thế? Chẳng lẽ cậy mạnh không thành, bây giờ lại chuyển sang dụ dỗ ta à? Ta nói cho ngươi biết, ta không có ngu như vậy đâu!

Tần Tiêu nghiêm mặt nhìn Lý Tự Nghiệp:

-Lý huynh đệ, Tần Tiêu ta trong mắt ngươi lại là loại người hèn hạ như vậy sao? Lẽ nào ngươi cũng không nhận ra đó là có kẻ dịch dung giả làm ta hay sao?

Lý Tự Nghiệp chăm chú nhìn chằm chằm Tần Tiêu cả nửa ngày, đột nhiên kích động mở to hai mắt, suýt tí nữa đã gào lên, cố gắng giảm nhỏ tiếng lại nói:

-Đúng rồi! Lần này là đúng rồi! Huynh đệ, ngươi thật sự đã trở lại rồi!

Tần Tiêu vội vàng giúp hắn cởi dây thừng ra, vừa làm vừa nói:

-Mau nói cho ta biết đi, đã xảy ra chuyện gì rồi? hai hôm nay trong Sở Tiên sơn trang rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Lý Tiên Huệ thoát khỏi dây thừng, cố gắng bò người lên, ưỡn người giãn gân cốt một cái, oán hận gắt một tiếng:

-Con mẹ nó, nếu không phải kẻ đó giả trang thành bộ dạng của ngươi thì lão Lý ta thế nào lại gặp phải tình cảnh như vậy! lần thứ hai lúc hắn tới ta mới nhận ra được! tuy rằng ta bị nhét dưới gầm giường, nhưng ta cũng biết rõ Sở Tiên sơn trang mấy ngày này đã bị canh giữ cẩn mật chẳng khác gì đầm rồng hang hổ rồi!