Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 138: Gậy ông đập lưng ông




- Dạ dạ, đa tạ Tần đại nhân rủ lòng thương! Kính xin Tần đại nhân dạy bảo, ty chức nên làm cái gì bây giờ?

- Rất đơn giản!

Tần Tiêu nghiêm nghị nhìn qua Hà Khai, nói:

- Hỏa Phượng làm cách nào áp chế ngươi, muốn ngươi làm chuyện gì, toàn bộ nói chi tiết cho ta nghe!

Hà Khai nuốt lấy nước bọt, nhưng hắn chậm chạp không nói chuyện.

Tần Tiêu nhíu mày, hắn trừng mắt hừ một tiếng.

- Hạ quan nói, hạ quan nói...

Hà Khai giơ tay áo lên lau mồ hôi lạnh, nói: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Lúc đầu năm Phượng tỷ phái người đến tìm hạ quan. Nói bảo hạ quan trước tháng sáu năm sau chuẩn bị cho tốt một vạn thạch lương thảo, cùng hai mươi vạn quân lương. Đầu tháng sáu phải mang tới Ngạc Châu...

Tần Tiêu chau mày:

- Chỉ đơn giản như vậy?

Hà Khai nuốt một miếng nước bọt:

- Còn nữa... Đầu tháng năm đem toàn bộ quan viên phản nghịch không theo chúng ở Giang Châu phủ toàn bộ bắt lại! Trên tường thành phải theo cờ của Hỏa Phượng. Mặt khác binh lính Giang Châu phủ và Thắng Địch Đô Úy Lý Quang Bình vào khi đó sẽ dẫn binh chiếm giữ Giang Châu, ngày sáu tháng sáu Giang Châu được xưng là thủ đô thứ hai, trở thành nơi đóng quân của Hỏa Phượng...

Tần Tiêu cười lạnh:

- Tưởng tượng rất chu đáo! Đám người Hỏa Phượng kia cho rằng vương triều Đại Chu là đồ chơi mà, tùy ý giày vò thế nào cũng được? Vương triều Đại Chu cả triều văn võ trăm vạn hùng binh, há lại bất tài? Hà đại nhân, ngươi qua hồ đồ! Nhưng mà khuyết điểm nho nhỏ này lại bị người ta áp chế để làm chuyện đại nghịch bất đạo! Đây chính là muốn tru diệt cửu tộc, vứt xác vứt bỏ tổ!

Hà Khai dường như đã có chút chết lặng, chỉ máy móc nói ra:

- Dạ dạ, đại nhân răn dạy phải! Ty chức lúc ấy cũng không biết Hỏa Phượng muốn làm tội ác tày trời này. Nhất thời khiếp đảm sợ chết nên bị bọn chúng kéo lên thuyền. Không nghĩ tới trên đường đi tới ty chức càng lún càng sâu, đã không cách nào tự kềm chế. Hiện tại chỉ trông mong vào đại nhân có thể chỉ cho ty chức một con đường sống!

Tần Tiêu cười cười:

- Lao động chân tay tự nhiên là có, Hà đại nhân không cần nóng vội. Còn Giang Châu phủ binh Đô Úy tên là Lý Quan Bình đúng không? Khi Từ Kính Nghiệp làm phản hắn chỉ là một tiểu quan trong quân mà thôi, đã bị Hỏa Phượng kéo vào trong lửa, quả thực so với ngươi còn hồ đồ hơn.

Hà Khai kinh ngạc nói:

- Đại nhân ngươi cũng biết.

Tần Tiêu ngạo mạn nói ra:

- Vậy ngươi cho rằng bổn quan làm Giang Nam đạo Khâm Sai, cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa không làm gì sao? Không phải là biết rõ, Lý Quang Bình có phụ thân là Lý Lạc, năm đó Từ Kính Nghiệp binh bại thì hắn đào binh, từ trong quân đội trộm mấy đồ vật quay về, ta đều có chứng cớ, ngươi tin hay không?

- Ah!

Hà Khai quá sợ hãi, nói:

- Chứng cớ của Lý Quang Bình đã ở trên tay ngài?

- Cũng không phải như vậy.

Tần Tiêu lạnh nhạt cười nói:

- Có thể nói đám quan lại Giang Châu các ngươi không ai trong sạch cả, ai phụ thuộc vào Hỏa Phượng ta đều biết rõ ràng. Hơn nữa còn có chứng cớ, tất cả đều nằm trong tay của ta.

Hà Khai thở dài một hơi:

- Ai! Phượng tỷ gặp đối thủ như Tần đại nhân thì đó là không may! Đại nhân, ngài nói đi, muốn ty chức làm như thế nào! Ty chức cái khác không dám nói, chỉ cần có Tần đại nhân ở sau lưng làm chỗ dựa thì chuyện ở Giang Châu ty chức vẫn lo chu toàn.

Trong nội tâm Tần Tiêu nhịn không được cười to: có ta làm " chỗ dựa "? Từ ngữ này dùng đúng rồi. Mặt khác hiện tại chứng cớ của các ngươi đang nằm trong tay của ta. Áp chế các ngươi là ta chứ không phải Phượng tỷ!

Tần Tiêu rèn sắt khi còn nóng, nói ra:

- Rất đơn giản! Quan viên Giang Châu chỉ cần lần này dừng cương trước bờ vực và không theo Hỏa Phượng làm phản, cũng trợ bổn quan tiêu diệt toàn bộ Hỏa Phượng, những chứng cớ và sai lầm của các ngươi bổn quan xem như không nhìn thấy, nhất định sẽ không báo cáo triều đình. Hơn nữa người có công bổn quan sẽ báo lên triều đình, nhận được khen ngợi và còn được thứ tội.

- Tốt!

Hà Khai chưa từng có quyết đoán dũng cảm như lúc này, hắn đứng phất dậy, nói:

- Đại nhân yên tâm! Có những lời này của đại nhân thì quan tướng Giang Châu sẽ do đại nhân chủ thị, quyết không hai lòng! Kỳ thật chúng ta cũng bị ép gia nhập, gặp nạn nói nỗi khổ tâm. Nếu có được đắc xá của triều đình thì tất cả đều vui vẻ. Lần này chúng ta không cầu có công, nhưng cầu vượt qua kiếp nạn, chỉ mong đại nhân cho đường sống. Bằng không chúng ta chỉ có thể theo chân Hỏa Phượng làm phản!

Tần Tiêu đứng dậy, cầm chặt tay của Hà Khai, cười nói:

- Hà đại nhân, Tần mỗ ngay từ đầu đã nói rồi, chỉ bảo Hà đại nhân lao động chân tay mà thôi. Hà đại nhân cũng là người biết chuyện. Bằng chút thủ đoạn ma quỷ của Hỏa Phượng thế này thì có thể lay động trời đất sao? Cho nên sớm bỏ gian tà theo chính nghĩa, đây là chính đạo! Chậm trễ thêm một chút nhẹ thì mất mạng, nặng thì ngọc thạch câu phần, thân thiết cửu tộc hoang tàn ah!

Hà Khai hung hăng gật gật đầu:

- Đại nhân, kỳ thật những ngày này quan lại Giang Châu chúng ta đều rất lo lắng. Đến lo lắng bị người ta đem chứng cứ năm đó ra gièm pha, thứ hai lo lắng Hỏa Phượng muốn bức chúng ta theo bọn phản nghịch tạo phản, khi đó không được sống yên ổn. Hôm nay đại nhân cho chúng ta con đường sống, mọi người chúng ta nhất định sẽ quý trọng như vàng! Đại nhân yên tâm, sau đó ty chức sẽ bí mật đi gặp Lý Quản Bình Lý tướng quân, đem ý của đại nhân nói cho hắn biết.

Tần Tiêu cười lên:

- Như vậy, chuyện ở Giang Châu ta giao toàn quyền cho Hà đại nhân.

Hà Khai khom người bái thật sâu:

- Tần đại nhân yên tâm, Hà Khai muôn lần chết cũng không dám làm lỡ đại sự này!

Hà Khai đi rồi, Tần Tiêu dùng sức đánh một quyền, kích động như muốn nhảy dựng lên!

Chuyện lần này mới thật sự là kế rút củi đáy nồi.

Hổ Vạn Cầu, Mạc Vân Nhi, Tần Tiêu ta thiệt tình cảm kích các ngươi a!

Việc này không nên chậm trễ, Tần Tiêu lập tức động thủ lần nữa, từ khi đem những chữ còn lại trong Đạo Đức Kinh chép ra, hơn nữa nhanh chóng ghi lại một nửa "Thủy Nhạc Sách" báo cáo công tác với Tuân Lệ Lệ cùng Từ Tiểu Nguyệt là được. Về phần các nàng hỏi vì sao không phải nguyên kiện thì trả lời rất tốt, tất cả giữ một phần để kiềm chế lẫn nhau, chỉ có như vậy mới có thể hợp tác tốt đẹp với nhau!

Vừa mới bận việc xong, ngoài cửa Lý Tự Nghiệp gõ gõ cửa:

- Đại nhân, xong chưa vậy? Ta muốn đi nhà vệ sinh!

Tần Tiêu thu hồi phần danh sách vừa viết xong:

- Ngươi đi đi. Ta bận việc. xem tại

Tiện tay đem 《 Đạo Đức Kinh 》trong tay ném vào trong lò than.

Sau khi làm xong việc thì Tần Tiêu mới dám thư giãn gân cốt, hắn cảm thấy cái lưng mỏi nhừ, trong nội tâm cực kỳ thống khoái. Vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài cửa nhìn một chút thì ngầm trộm nghe được tiếng bước chân người, chính là hướng về bên này mà tới.

Trong nội tâm Tần Tiêu nghi hoặc, nói:

- Đến không ít người, sợ rằng chí ít có hơn mười người. Chẳng lẽ là Từ Tiểu Nguyệt phát hiện có chút mánh khóe, tìm ta gây phiền toái?