Bên ngoài bí cảnh, vạn dặm không mây, trời quang như tẩy!
Mười mấy tên cường giả Linh Sơn Cảnh mở ra bí cảnh chi môn.
Mặc dù bọn họ đều biết bên trong bí cảnh hung hiểm dị thường, nhưng mà án theo tình huống đã qua mà nói, ít nhất mỗi tông sẽ có một phần ba người có thể còn sống đi ra ngoài
Nhưng mà, bọn họ phát hiện tình huống lần này đặc biệt dị thường nghiêm trọng.
Bí cảnh chi môn mở ra một lúc lâu rồi, lại một bóng người cũng không có xuất hiện.
Những cường giả Linh Sơn Cảnh này trong lòng lo lắng không dứt.
Phải biết rằng vào bí cảnh nhưng là nhân tài kiệt xuất một đời tuổi trẻ của tông môn bọn hắn, nếu như toàn quân bị diệt rồi, như vậy tông môn tương lai sẽ xuất hiện tình huống thời kỳ giáp hạt (cây mới chưa mọc lên), đây là điều bọn hắn không muốn nhìn thấy.
Chỉ có những cường giả Linh Sơn Cảnh thuộc về ngũ đại tông môn thì trong nội tâm cười lạnh, ngoài trừ đệ tử của bọn hắn thì làm sao còn ai còn sống để đi ra ngoài.
Lại một lát sau, rốt cuộc có người từ bí cảnh đi ra.
Một đội ngũ nhân mã gồm tám người, tất cả đều trong vô cùng u ám, không phải là người Hà Minh Tông chứ còn ai.
Một trung niên tỏa đầy hắc khí đang thi triển linh lực thỏa mãn gật gật đầu.
Khi người của Hà Minh Tông đi ra ngoài, lại có một đội nhân mã đi ra.
Những cường giả Linh Sơn Cảnh kia cũng bắt đầu cầu nguyện rồi:
- Hi vọng là hài tử của bổn tông a!
Ra tới rõ ràng là đệ tử của Liệt Kiếm Môn, lão giả đeo trọng kiếm trên lưng thấy vậy thì hài lòng gật đầu.
Song, khi hắn thấy rõ tướng mạo của mọi người, trong con mắt hắn liền co rụt lại thật chặt, tiếp theo lại nhìn kỹ một lần, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.
Tiếp theo đó là Chư Như Thường khập khiễng đi ra, điều này làm sắc mặt của Mộc Ân và các trưởng lão bên Thập Linh Tông thập phần khó coi.
Tiếp đến là đệ tử Bách Thiên Tông nhưng trong nhóm lại không có hai người Lục Thiên Ưng và Lục Thiên Hổ, điều này làm cho cường giả Linh Sơn Cảnh bên Bách Thiên Tông tái mét cả mặt mày.
Sau khi đệ tử Bách Thiên Tông đi ra thì không có ai đi ra nữa, nửa khắc sau, đại môn bí cảnh rốt cục dần dần khép lại, điều này làm cho những lão tổ của các tông môn khác dần trở nên tuyệt vọng nhưng bọn hăn không bỏ cuộc, linh lực điên cuồng oanh ra ngoài nhưng đáng tiếc cuối cùng không ngăn cản được sự cường đại của cấm chế.
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Nhiều lão tổ Linh Sơn Cảnh đều chán chường thổ ra một búng máu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
- Tinh tử và những người khác sao không đi ra?
Lục lão bên tinh quang điện điên cuồng quát lên.
- Tại sao có thể như vậy? tiểu tử Phách Hưng đã chết rồi sao?
Một lão giả khác lưng đeo cự kiếm ở một bên lắc lắc đầu khổ sở nói.
Mộc Ân bên Thập Linh Tông thì trên mặt hiện lên buồn rầu, tuyệt vọng nói:
- Sao có thể như vậy? Tất cả đều chết hết rồi sao?
Không chỉ là ba người bọn họ khổ sở mà thôi, còn có những cường giả của các tông môn khác, thần sắc của mọi người đều vặn vẹo giống như nuốt một con ruồi vậy.
- Quang Tinh Điện ta tuyên bố từ nay rút khỏi Thệ Tông đại hội!
Lão giả bên Quang Tinh Điện đứng lên quát to một tiếng, mặc dù bọn hắn muốn bảo vệ vị thế của mình nhưng cái giá lần này quá đắt rồi, bọn hắn cũng không muốn lại qua 20 năm nữa, lại đưa một nhóm người tới đây bỏ mạng, kết quả là cái gì cũng không thu hoạch được thứ gì.
- Vạn Thú Tông ta tuyên bố từ nay rút khỏi Thệ Tông đại hội!
- Thập Linh Tông ta tuyên bố rút khỏi Thệ Tông đại hội!
- Cự Hải Tông ta tuyên bố rút khỏi Thệ tông đại hội!
- Ma Âm Tông ta tuyên bố rút khỏi Thệ tông đại hội!
..............
Sau khi theo Quang Tinh điện tuyên bố, đại tiểu tông môn khác đều rối rít hưởng ứng lên. Bọn hắn cũng giống như Quang Tinh Điện, không muốn đem đệ tử của mình vào đây chịu chết mà tông môn lại không được hưởng bất cứ lợi ích nào.
Vì vậy, đây chính là Thệ Tông đại hội lần này chính là đại hội cuối cùng được tổ chức.
Người của các tông môn bắt đầu bước lên hành trình hồi tông.
Vạn Thú thành, điểm dừng chân của Thập Linh tông.
Mộc Ân sắc mặt âm trầm bắt đầu hỏi Chư Như Thường về chuyện phát sinh ở trong bí cảnh.
Chư Như Thương đương nhiên sẽ không kể thật mà chỉ nói là bản thân sau khi truyền tống liền đi tìm bảo trong bí cảnh, sau khi đến hạn định thì đi ra, trên đường không gặp bất cứ đệ tử Thập Linh Tông nào.
Sau khi nghe Chư Như Thường kể xong thì Mộc Ân, Ngô Hữu Lai, Ngô Hữu Khứ, Nhậm An Dật, Lâm Kiếm Trần đều nặng nề thở dài một hơi, lộ ra vẻ khổ sở. Tất cả những đệ tử nổi bật nhất của Thập Linh Tông đều chết trong bí cảnh, như vậy sau khi bọn hắn ngã xuống, Thập Linh Tông sẽ ra sao đây?
Trong lòng Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ thì trên mặt hiện lên vẻ buồn bã, đệ tử và con gái của hai nàng đều chết cả, điều này khiến nàng đau đớn không thôi, vụ thủy trong mắt hai nàng sắp sửa tuôn ra.
Trong lúc không khí buồn bã và nặng nề lan tỏa khắp cả gian phòng thì Phương Dật Thiên mang theo vẻ mặt kích động đi đến, sau khi đi vào phòng thì không kịp hành lễ mà chạy thẳng đến bên tai Mộc Ân nói nhỏ gì đó. Chư Như Thường nhìn thấy vậy thì trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, phảng phát sắp có chuyện gì xảy ra với hắn vậy, điều này khiến hắn muốn lập tức chạy ra khỏi căn phòng này.
Nhưng hắn chưa kịp làm ra hành động nào thì hắn thấy Mộc Ân đã nhìn qua hắn, một cỗ uy áp từ trong người lão phủ xuống hắn, khiến toàn thân hắn bị giam cầm, không thể nhúc nhích một chút nào.
Hành động này của Mộc Ân không chỉ làm Chư Như Thường cảm thấy kinh ngạc mà ngay cả các trưởng lão khác cũng cảm thấy khó hiểu. Ngô Hữu Lai liền lên tiếng hỏi:
- Sư huynh, huynh làm gì vậy?
Mộc Ân không trả lời Ngô Hữu Lai mà quay qua nói với Phương Dật Thiên:
- Dẫn bọn hắn vào!
Phương Dật Thiên gật đầu lùi ra ngoài, một lát sau thì hắn dẫn theo 4 người đi vào, khi nhìn thấy bốn người này thì tất cả mọi người ngoài trừ Chư Như Thường đều hiện lên vẻ kích động mừng rỡ, còn Chư Như Thường thì tuyệt vọng gục đầu xuống, không nói năng gì cả vì bốn người này chính là nhóm Lý Hàn nên bây giờ hắn có nói gì cũng vô ích.
Lý Hồng Ngọc thì đưa tay ôm lấy Lý Hàn và Lý Hồng Vân vào lòng, Trầm Tâm Kỳ thì vui vẻ vuốt ve đầu Lãnh Băng Băng, Lâm Kiếm Trấn thì mừng rỡ vỗ vỗ vai Hoàng Phong, những người khác thì trên mặt cũng hiện vẻ vui mừng. Bọn hắn vốn nghĩ tất cả đệ tử đều đã chết rồi nhưng không ngờ 4 người Lý Hồng Vân vẫn còn sống, bọn hắn sao có thể không vui mừng được.
Sau một hồi trùng phùng, Mộc Ân mới lên tiếng nói:
- Sao các ngươi có thể thoát được cấm chế và trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì, sao chỉ có đệ tử vài tông đi ra ngoài được?
Nghe Mộc Ân hỏi vậy thì Lý Hàn nhanh chóng đem tình cảnh bên trong bí cảnh kể ra cho mọi người nghe, theo giọng kể của hắn thì sắc mặt của Mộc Ân và các trưởng lão biến đổi liên tục, khi nghe kể đến ngũ đại tông môn lập mưu hủy diệt mầm non của các tông môn thì Mộc Ân và những người khác tức giận tới mức khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề vô cùng. Rồi đến khi Lý Hàn kể hắn và hai nàng kết hợp với nhau đã giết chết những đệ tử kiệt xuất của ngũ đại tông môn thì mọi người đều vô cùng vui vẻ và thỏa mãn, nhiều người ném cho Lý Hàn và nhị nữ những ánh mắt tán thưởng. Và khi Lý Hàn kể bản thân đã đoạt được những gì trong bí cảnh thì nguyên cả đám đều kinh ngạc tới mức chết lặng.
Sau khi Lý Hàn kể xong, hắn liền đem lệnh bài chưởng môn Thanh Thiên Tông, Thiên Long ấn, công pháp Địa cấp và hai khôi lỗi Linh Sơn Cảnh đặt trước mặt mọi người. Ngoài trừ hai nàng Lý Hồng Vân và Lãnh Băng Băng thì tất cả mọi người khi nhìn thấy những thứ này thì trên mặt không thể dấu được vẻ kinh ngạc, không ngờ vận khí của Lý Hàn lại nghịch thiên đến như vậy, ngay cả những thứ quý giá như vậy hắn cũng đoạt được.
Mộc Ân nhìn thấy công pháp Mộc hệ Địa cấp thì ánh mắt liền tràn đầy lửa nóng nhưng hắn không đưa tay đoạt lấy mà phất tay, nói:
- Lý Hàn, ngươi trước tiên hãy thu những thứ này lại trước đi, sau khi về tông môn sẽ xử lý sau.
Lý Hàn nghe Mộc Ân nói vậy thì gật đầu, liền đưa tay thu những thứ này lại.
Đợi sau khi Lý Hàn thu đồ xong, Mộc Ân liền đưa tay hút lấy Chư Như Thường, mạnh mẽ sưu hồn của đối phương, Chư Như Thương liền lập tức điên cuồng gào thét nhưng vì căn phòng này đã bị linh lực của Mộc Ân phong tỏa nên không hề có một tia âm thanh thoát ra được. Đối với kẻ phản bội như vậy thì lão không cần phải nương tay làm gì, những người khác cũng ngoảnh mặt làm lơ, dù sao tội phản bội sư môn là một trong những tội không thể tha thứ được.
Một lát sau, Mộc Ân liền thu tay lại, Chư Như Thương liền mềm nhũn ra xuống đất vì linh hồn hắn đã bị Mộc Ân cưỡng kéo ra nên bây giờ hắn chỉ còn là cái xác trống rỗng. Sau đó lão hướng Phương Dật Thiên gật đầu, Phương Dật Thiên thấy vậy liền đi ra ngoài, kéo Mạnh Tử Hùng đang ngất xỉu vào trong.
Sau khi sưu hồn của Mạnh Tử Hùng xong, lão liền tung ra một chưởng, đánh nát thân xác của hai người thành bụi phấn rồi lão nói:
- Xuất phát trở về Thập Linh Tông!
Chuyện này có quan hệ quá lớn nên lão không thể một mình làm chủ được nên đành trở về Thập Linh Tông thương lượng với mọi người.
Các trưởng lão nghe Mộc Ân ra lệnh như vậy thì lập tức lui ra ngoài chuẩn bị, bốn người Lý Hàn thì lùi xuống nghỉ ngơi sau một khoảng thời gian chiến đấu mệt mỏi.
Nửa canh giờ sau, tất cả mọi người của Thập Linh Tông liền xuất phát đến truyền tống Vạn Thú Thành nhưng vì Thệ Tông đại hội đã kết thúc nên có nhiều tông môn khác dẹp đường hồi phủ, vì vậy tạo nên tình trạng chen lấn, phải đợi thêm một khắc, người của Thập Linh Tông mới dùng được truyền tống trận.
Sau khi về đến Thập Linh Tông, Mộc Ân liền triệu tập tất cả mọi người, tất cả trưởng lão trong phạm vi Thập Linh Tông dù đang bận việc gì đều phải bỏ xuống hết, lập tức tập hợp lại đại điện tông môn.
Bốn người Lãnh Băng Băng được Lý Hồng Ngọc hộ tống đến đại điện, khi đến đại điện thì Lý Hàn phát hiện người ngồi ở chủ vị không phải là sư phụ Lê Thái Bảo nữa mà là một lão giả tóc bạc có khuôn mặt hiền lành, tuy vậy Lý Hàn không dám có chút xem thường lão giả này vì thực lực của lão còn cao hơn cả Mộc Ân, đạt đến Linh Sơn Cảnh bát trọng thiên.
Hai bên trái phải của Kiều Đông Hải là Mộc Ân và một lão giả không tóc, lão giả này thì có thực lực bằng Mộc Ân, đều là Linh Sơn trung thừa cảnh.
Lý Hồng Ngọc liền nói cho hắn biết người ngồi ở chủ vị có tên là Kiều Đông Hải, còn lão giả đầu trọc tên là Trình Qúy Vũ. Hai người này với Mộc Ân chính là ba thái thượng trưởng lão của Thập Linh Tông, có quyền sinh sát bất cứ ai trong tông.
Xuống dưới nữa chính là tông chủ Lê Thái Bảo, lúc này sắc mặt của hắn vô cùng khó xem, cái này cũng đúng thôi, dù sao kẻ phản bội là đệ tử của hắn, cái này chẳng khác gì một cái tát thẳng vào mặt Lê Thái Bảo, khiến hắn vô cùng buồn bực.
Kế đến là các phong chủ Thập Linh Tông và cuối cùng là các trưởng lão.
Bốn người Lý Hàn sau khi vào đại điện liền lập tức hành lễ với tất cả mọi người ở trong này, sau khi hành lễ xong thì Lý Hàn thầm quan sát thì hắn liền phát hiện ngồi ở đây có đến tận gần bốn mươi Địa giai, đây quả thật là một con số ấn tượng, với lượng người như vậy, bảo sao các vương quốc đều cam tâm phụ thuộc vào Thập Linh Tông, không dám có chút dị tâm nào.
Đúng lúc này, Kiều Đông Hải ngồi ở chủ vị cất giọng nói:
- Bốn người các ngươi hãy kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong bí cảnh Thanh Thiên Tông.
Bốn người Lãnh Băng Băng nghe Kiều Đông Hải nói vậy liền lần lượt tiến lên, nói hết tất cả nhựng gì mà mình biết. Theo lời kể của từng người được nói ra, tất cả những người ngồi ở đây trên mặt đều hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Sau khi Lý Hàn kể xong, hắn cũng lập tức xuất ra những đồ vật đó trước mắt tất cả mọi người trong đại điện, điều này khiến ai nấy cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngay cả Kiều Đông Hải, người cho dù gặp được cảnh băng thiên liệt địa cũng bình thản đối mặt cũng xảy ra chút biến hóa trong ánh mắt.
Lão thở ra một hơi rồi phất tay nói:
- Bốn người các ngươi chắc cũng đã mệt rồi, hãy lùi xuống trước đi.
Bốn người liền lập tức hành lễ rồi nhanh chóng rời khỏi đại điện.