Hai canh giờ sau, hai người Lý Hàn và Lãnh Băng Băng mới rời khỏi hang động của Cửu Nhãn Yêu Lang.
Mà Lãnh Băng Băng cũng thay đổi rất lớn, bề ngoài nàng tuy rằng vẫn thanh lệ như trước, nhưng được Lý Hàn không ngừng làm dịu, tự nhiên mang theo cỗ mỵ sắc mê người, đặc biệt nhân cách giả thuyết của nàng cũng không hề biến mất mà cùng nhân cách chủ yếu hoàn toàn dung hợp tới cùng nhau, trong lạnh lẽo lộ vẻ yêu mị, là tiên tử lạnh lùng cùng ma nữ dâm dục kết hợp thật hoàn mỹ.
- Hiện tại ngươi vui vẻ rồi chứ?
Lãnh Băng Băng hơi có vài phần u oán nói, một ngày trước nàng tuyệt đối không tin tưởng mình sẽ có một ngày chủ động nhếch cao mông khao khát nam nhân tiến vào.
- Nàng không biết trước kia cuộc sống của nàng không có chút niềm vui hay sao? Tu luyện, nếu chỉ vì cầu trường sinh, như vậy cho dù nàng vĩnh sinh bất diệt thì có ý nghĩa gì? Nàng đem thủ đoạn xem là kết quả, đây chính là sai lầm lớn nhất!
Lý Hàn không chút lưu tình chỉ trích.
Lãnh Băng Băng không khỏi cứng lại, nàng tận lực tu luyện với mục đích là gì?
Trước đó nàng chưa từng nghĩ qua vấn đề này, bởi vì trước kia theo đuổi của nàng rất đơn giản, đó là đầy đủ lực lượng, phi thăng tiên giới. Nhưng hiện tại nàng biến thành dâm nữ, như vậy nếu như nàng lấy được sinh mệnh vĩnh hằng, trong những năm tháng buồn chán kia nàng sẽ phải làm gì?
- Mấy canh giờ này nàng không cảm thấy mình vui vẻ hơn trước kia sao?
Lý Hàn cười xấu xa, đối phương có vui vẻ hay không hắn hiểu rõ như lòng bàn tay.
Lãnh Băng Băng tức giận trừng mắt liếc hắn, nhưng không hề phản bác.
Bởi vì nàng thật sự nhấm nháp khoái hoạt chưa từng có từ trước tới nay, tuy rằng nàng không thể biện bạch khoái hoạt kia là bởi vì nhân cách giả thuyết mà có hoặc là bản thân nàng cũng mê luyến cảm giác lên tới đỉnh vu sơn kia.
Lý Hàn thấy nàng không phản bác cũng không tiếp tục đả kích nàng, hai người bắt đầu tiếp tục đi khắp phá bí cảnh này.
...........
Vài ngày sau, hai người đi tới một cái phế khu, trên sườn núi phế khu, lâu các hoang tàn chiếm diện tích khá lớn, còn lớn hơn cả đại điện Thập Linh phong của Thập Linh tông gấp hai ba lần.
Tòa lầu các hùng vĩ đã bị oanh thành tan hoang xơ xác, trên vách núi hiện rõ chưởng ấn cùng vết kiếm lưu lại lộn xộn không chịu nổi.
Hai người nhìn thấy chưởng ấn cùng vết kiếm đều kinh ngạc tột cùng.
Những dấu vết này…thật sự do người tạo thành sao?
Xem ra Thanh Thiên tông diệt vong không phải là chuyện ngẫu nhiên mà la do người làm ah!
Lý Hàn dùng tinh thần lực đảo qua, lập tức cảm ứng được trong tòa lầu tụ tập không ít người.
- Bên trong có không ít người, xem ra bên trong có đồ tốt. Nàng muốn vào xem thử không?
Lãnh Băng Băng nghe vậy thì gật đầu, Lý Hàn thấy vậy liền dẫn nàng vào trong phế khu.
Tòa lâu là một tòa cung điện cực lớn chiếm diện tích mấy chục mẫu, nhưng chỉ cao có bốn tầng, bất quá bên trong ngăn ra rất nhiều phòng nhỏ, có rất nhiều dược thất gửi đan dược, còn lại là dược phòng luyện chế đan dược.
Xem ra nơi này chính là nơi luyện đan của Thanh Thiên Tông.
Thời điểm hai người đi vào trong, liền thấy lẻ tẻ có người từ trong phòng đi ra, có ít người trên mặt vui mừng, có ít người thì là thần sắc không vui.
Mang sắc mặt vui mừng, nhất định là ở trong đan phòng đã tìm được thứ tốt, mà mặt mũi tràn đầy khó chịu tám phần là không thu hoạch được gì. Đương nhiên cũng có người phản một con đường riêng mà đi, rõ ràng đã nhận được đại thu hoạch, nhưng lại cố ý giả trang ra một bộ cái gì cũng không có kiếm được, miễn cho bị người ghen ghét, thậm chí quần công.
Ở chỗ này không có vương pháp, quy củ gì đáng nói, thế giới vốn vận hành chuẩn tắc cường giả vi Vương, lúc liên quan đến lợi ích chi tranh, nhất định là dùng lực lượng đến giải quyết tranh chấp.
Vạn năm trôi qua, tại đây đan dược có thể tìm được chỉ sợ cũng sớm bị hễ quét là sạch rồi, hai người muốn có chỗ thu hoạch, cũng chỉ có đi tìm đan thất được cấm chế bảo hộ, nếu như có thể phá vỡ, như vậy nhất định có thể có chỗ thu hoạch.
Nếu không, nếu muốn ở địa phương bị người một lần lại một lần tìm tòi qua lại kiếm chỗ tốt, đây cơ hồ như mò kim đáy biển.
Một gian, hai gian, ba gian.
Hai người chuyển qua mấy gian đan thất, nhưng tất cả đều là trống trơn, sớm bị người lật ra ba thước đất, bởi vì lúc ấy trận pháp của Thanh Thiên Tông đã trải qua vạn năm nên nhiều cấm chế là nhược đến cực hạn.
Người tiến tới nơi này, cơ bản đều là có chỗ dựa, dù cho gây ra cấm chế vẫn có khả năng giữ được tánh mạng nên cái Đan viện này, tuyệt đối là mười thất chín không.
Nhưng nếu có thể tiến vào một gian đan thất cấm chế chưa giải trừ, vậy nói không chừng có thể kiếm được bồn đầy bát tràn!
Hai người đảo qua từng gian đan thất, hai canh giờ sau hắn ở trong một gian đan thất vòng vo, không hề có thu hoạch mà đi ra cửa, không khỏi lắc đầu chán nản.
Hai người ly khai gian đan thất này, Lý Hàn tiếp tục đi tới, bất quá tầng thứ nhất này cũng bởi vì bị người càn quét vô số lần, căn bản là tìm không thấy địa phương bỏ sót nào, Lý Hàn vô tình đi đến lầu hai, mà trong lúc này, có nhiều người theo bên cạnh của hai người đi qua, đều toát ra địch ý rõ ràng, nhưng cuối cùng còn không có khai chiến.
Ai cũng không phải hiếu chiến thành cuồng, không có lợi mà nói ai sẽ vô duyên vô cớ cùng người trở mặt? Có thể đến nơi đây ai không có chút tài năng, dù là quần ẩu nói không chừng cũng sẽ bị người trước khi chết kéo một cái đệm lưng, cho nên tại đây tuy mỗi người là địch, nhưng thật muốn đánh nhau mà nói, tuyệt đối là liên quan đến lợi ích chi tranh!
Không biết có phải do hai người bị thượng thiên chơi xỏ không mà đi qua cả lầu hai và lầu ba, hai người lại không hề có chút thu hoạch nào, điều này khiến hai người có chút nản lòng thoái chí, muốn quay đầu bỏ đi nhưng Lãnh Băng Băng là người chấp nhất, nàng không tin số phận của mình lại đen đuổi như vậy nên tiếp tục kéo Lý Hàn đi lên lầu bốn, nếu ngay cả lầu bốn cũng không có thu hoạch thì bỏ đi cũng không muộn.
Bất quá, khi Lý Hàn và Lãnh Băng Băng đi vào lầu bốn, vòng quanh đại điện rẽ vào một lúc thì bị một thành niên mang theo vẻ hung hăng càn quấy nhìn hai người Lý Hàn nói:
- Nơi này đã bị Hà Minh tông chiếm lĩnh, hai ngươi cút cho ta.
Hà Minh tông là ngũ tông môn cách Vạn Thú thành gần nhất, đứng hàng thứ ba, xếp trên cả Bách Thiên tông.
- Hừ, khẩu khí thật đúng là không nhỏ, quả thật xem Quang Tinh Điện chúng ta không người sao?
Lại thêm một thanh niên mặc trang phục hoàn toàn khác hẳn người vừa rồi, hừ lạnh nói.
Quang Tinh Điện đồng dạng được bài danh trên Thập Linh tông, gần với Hà Minh tông, xếp hàng thứ tư.
Lý Hàn phát hiện hai người này đều là Linh Thiên đại thừa cảnh, chừng hai mươi sáu tuổi, có vài phần tiền vốn để hung hăng càn quấy.
Lý Hàn biết chắc phía trước có thứ tốt nhưng nếu đã có hai tông nhân mã chiếm lĩnh, hắn cảm thấy nên tránh khỏi nơi này là tốt nhất, miễn gây ra tai vạ.
Tuy rằng hắn không sợ bất luận kẻ nào, nếu đánh không lại hắn có thể trốn, nhưng Lãnh Băng Băng nàng lại không có bản lĩnh như hắn, hắn không thể không suy nghĩ cho nàng.
- Chúng ta đi thôi.
Lý Hàn thản nhiên nói một câu, sau đó xoay người muốn rời đi.
Đúng lúc này cả bốn người đều phát hiện những tiếng động to lớn công thêm những tia linh khí cuồng bạo truyền ra.
Hai thanh niên đi ra cảnh cáo hai người Lý Hàn thấy vậy liền bất chấp hết thảy, chạy trở vào trong.
Lãnh Băng Băng thấy tò mò vì không biết đan dược gì mà tạo nên động tĩnh lớn như vậy nhưng Lý Hàn lại kéo Lãnh Băng Băng ra ngoài, Lãnh Băng Băng thấy vậy liền thắc mắc, hỏi:
- Sao ngươi lại đi ra ngoài, bộ ngươi không muốn biết chỗ đó có cất giấu thứ gì sao?
Lý Hàn không lập tức trả lời nàng là triệu hồi Kim Linh Ưng ra, Lãnh Băng Băng thấy Kim Linh Ưng liền cảm thấy kiếp sợ vì nàng cảm thấy con linh thú này rất mạnh mẽ, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần nếu so với Cửu Nhãn Yêu Lang.
Sau khi truyền đạt yêu cầu mình của cho Kim Linh Ưng xong, Lý Hàn liền cho nó bay đi, sau đó hắn mới trả lời câu hỏi của Lãnh Băng Băng.
- Thứ nhất, ta mặc dù không biết chắc nhưng có thể đoán được thứ đó là đan dược nhưng bây giờ có nhiều người tranh giành như vậy, mặc dù ta có thực lực cường đại chút nhưng hai tay ta khó địch lại bốn quyền, đến lúc đó khó có thể bảo vệ nàng được nên ta đành buông bỏ.
Lãnh Băng Băng nghe vậy thì trong lòng cảm thấy một tia ấm áp và mật ngọt trong lòng, người nam nhân này có thể vì nàng mà buông tha bảo vật, điều này khiến nàng có chút cảm động.
Lý Hàn thấy một chiêu này đã đả động được tâm tư của nàng thì nở nụ cười đắc ý rồi nói tiếp:
- Thứ hai, nàng nên nhớ rằng ta là Linh Dược sư, chúng ta không nhất thiết phải vì những đan dược đó mà phải liều mạng. Với lại, nàng thử nghĩ xem, thứ gì luôn tồn tại song song với nơi luyện đan của các Linh Dược sư.
Lãnh Băng Băng nghe câu đầu thì cảm thấy hợp lý, Lý Hàn là một Linh Dược sư tứ phẩm hàng thật giá thật nên hai người bọn họ không cần vì những đan dược đó phải liều mạng đến như vậy, nếu muốn thì tìm linh thảo đến cho Lý Hàn luyện là được. Và sau khi nghe xong câu thứ hai, nàng nhíu mày suy nghĩ về câu nói này của Lý Hàn.
Đột nhiên, nàng linh quang chợt động, giật mình nói:
- Dược Viên???
Lý Hàn nghe vậy liền gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là Dược Viên nên ta đã cho Kim Linh Ưng đi kiểm tra thử. Chúng ta đợi một lát là được.
Một lát sau, Kim Linh Ưng trở về và truyền âm với Lý Hàn:
- Lý Hàn, ta đã tìm thấy Dược Viên, ngươi đi theo hướng này là được.
Giọng nói của Kim Linh Ưng tràn đầy sự cao quý và thanh thoát, nếu người khác nghe được thì sẽ có cảm giác thứ đang nói chuyện không phải là một con chim ưng mà là một nữ hoàng cao cao tại thượng. Lý Hàn sau khi nghe xong liền gật đầu, hắn thu Kim Linh Ưng lại rồi dẫn theo Lãnh Băng Băng đi theo một hướng.
...........
Ở một chỗ trong bí cảnh, có vô số linh giả, ít nhất cũng hơn trăm người đang đứng trước một mảnh đất rộng đến chục dặm, trên đó là vô số linh thảo đang xanh tươi nở rộ, thậm chí ở phía xa cũng có thể thấy được một số linh thảo cao giai. Nhưng điều kỳ quái là đối mặt với nhiều linh thảo như vậy, các linh giả lại không xông lên mà chỉ lặng lặng đứng đó.
Nếu mà nhìn kỹ thì có thể phát hiện rằng những linh giả này đang phát ra những công kích mạnh mẽ đánh về một phía, giống như phía trước có thứ gì đó chặn bọn họ lại vậy. Không những vậy, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy mảnh đất có một số chỗ đã bị đào đến mức không còn hình dạng ban đầu, một số chỗ lại bình yên vô sự.
Ckắc~~~
Đúng lúc này, một thanh âm giống như tiếng thủy tinh bị vỡ liền vang lên, sau đó một loạt tiếng hoan hô được truyền ra rồi tất cả mọi người nhào lên phía trước, bắt đầu lượm ngắt linh thảo trên mặt đất.
Lý Hàn và Lãnh Băng Băng vừa tới nhìn thấy một màn này liền hiểu rõ, Dược Viện này chia làm nhiều khu và mỗi khu đều có cấm chế, phải phá cấm chế thì mọi người mới có thể ngắt linh thảo được. Điều này giải thích vì sao khu đất này có những chỗ thì bình yên vô sự, có những chỗ thì lại bị phá hoại nghiêm trọng.
Đột nhiên từ trong đám người vang lên một giọng trầm quát của một nam nhân:
- Linh thảo vừa rồi do ta nhìn thấy trước, buông ra cho ta.
- Hỗn đản, những thứ này đều là vật vô chủ, ai nhanh tay thì người đó được, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta?
Lại một thanh âm khác vang lên nhưng lần này là một giọng nữ, Lý Hàn nhận ra chủ nhân giọng nói này, người đó chính là Lý Hồng Vân.
- Bớt nói nhảm, có giao ra hay không?
Nam nhân kia khẽ quát một tiếng, có chút không nhịn được nói.
- Nếu ta không gia thì sao?
Lý Hồng ương ngạch nói.
Nam tu cười gian một tiếng, nói:
- Không giao thì chết đi!
Tiếp theo đó là thanh âm của binh khí liên tục va chạm với nhau liên tục truyền tới.
Lý Hàn lo sợ Lý Hồng Vân sẽ gặp thiệt thòi nên lập tức dẫn Lãnh Băng Băng theo hướng đó mà chạy tới.