Phong Lưu Thánh Vương

Chương 163: Linh Dược sư tam giai!




Đang lúc mọi người chìm trong tâm tình kinh ngạc, Lý Hàn lấy minh bài đeo lên ngực mình, một quả minh bài nho nhỏ, nhưng trên mặt có ba ngôi sao léo sáng khiến mọi người phải cung kính.

Linh Dược sư tam giai!

Linh Dược sư tam tinh không phải Linh Địa Cảnh, nhưng có lực ảnh hưởng còn đáng sợ hơn cả Linh Địa Cảnh! Ai dám bắt Linh Dược sư tam giai quỳ xuống liếm hài? Ít nhất ở trong Thiên Long Thành còn không có người có lá gan như vậy!

Nhạc Tiểu Vi muốn khóc, ngươi là Linh Dược sư tam giai thì sao không nói sớm đi, nói sớm thì ai dám uy hiếp ngươi?

Không ngờ còn chơi người ta như vậy!

Lý Hàn cười cười nhìn Nhạc Tiểu Vi, thản nhiên nói:

- Không phải muốn ta quỳ xuống liếm hài sao? Không phải muốn cướp bí quyết luyện đan của ta sao? Không phải muốn nhờ Phong Tử Ca triệt đường của ta sao? Vậy bây giờ, ngươi còn muốn ta làm vậy không?

Em gái ngươi!

Ngươi là Linh Dược sư tam giai, ai dám bắt ngươi làm vậy?

Nhạc Tiểu Vi oán hận Lý Hàn vô cùng nhưng hắ biết lúc này không phải là lúc tranh luận, hắn bây giờ phải tìm cách để Lý Hàn tha thứ, nếu không thì con đường đan đạo của hắn sẽ kết thúc mất. Nhạc Tiểu Vi nhìn Lý Hàn một cái rồi cắn răng, đi tới trước mặt Lý Hàn, quỳ xuống nói:

- Tiền bối, là vãn bối có mắt không tròng, xin người đại nhân đại lượng tha thứ cho ta một lần!

- Vậy ngươi còn muốn cướp lấy Hỏa Long Thảo và công pháp luyện đan của ta nữa không?

Lý Hàn từ tốn nói.

- Không, không. Vãn bối không dám, đây là Huyết Linh Chi của tiền bối.

Nói rồi thì hắn lấy ra Huyết Linh Chi, hai tay cung kính đưa cho Lý Hàn. Lúc này Nhạc Tiểu Vi muốn cắn người vô cùng nhưng mục tiêu không phải là Lý Hàn mà là Ninh Thiên Long, nếu không phải vì gã thì hắn việc gì phải gây chuyện với Lý Hàn, để bây giờ hắn phải gặp chuyện như vậy. Lý Hàn đưa tay nhận lấy gốc Huyết Linh Chi này, nói:

- Đứng dậy đi, lần này vì Phong Tử Ca nên tha cho ngươi một lần. Sau này nếu để ta thấy ngươi gây chuyện nữa thì ta sẽ phế ngươi.

Nhạc Tiểu Vi nghe vậy thì thở phào giống như vượt qua cái chết vậy, hắn đứng lên cung kinh lạy Lý Hàn một cái rồi bỏ đi. Nếu không đi thì ở lại làm trò cười cho người ta xem à? Nhiều người nhìn bóng lưng của Nhạc Tiểu Vi thì cảm thấy tính tình của Lý Hàn rộng rãi, không vì những lời nói của Nhạc Tiểu Vi mà bóp chết tương lai của y.

Làm gì có chuyện tình hình của Lý Hàn rộng rãi được, nếu hắn rộng rãi thì những người trẻ tuổi ở Cao gia đã không chết dưới kiếm của Lý Hàn. Sở dĩ hắn tha cho Nhạc Tiểu Vi hoàn toàn là vì muốn Phong Tử Ca nợ hắn một ân tình, sau này nếu có đệ tử Lý gia tham gia học viện mà hắn không còn ở đây nữa thì Phong Tử Ca vì nhân tình này mà thay hắn trông lo giùm.

- Ninh Thiên Long, ngươi nghĩ ngươi có thể bỏ đi dễ dàng như vậy à?

Đúng lúc này, câu nói đầy từ tốn nhưng đầy lạnh lùng của Lý Hàn vang lên.

Ninh Thiên Long đang từ từ lui lại thì nghe thấy câu nói này thì giống như bị người ta đóng đinh vậy, hắn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Lý Hàn mà trong lòng run sợ vô cùng nhưng ngoài mặt thì hắn cười cười, nói:

- Lý đại sư, ta có mắt không thấy núi thái sơn, hôm nào ta sẽ đưa lễ vật bồi tội đến cho ngài. Ta cò việc đi trước.

Nói rồi hắn quay đầu ra cửa bỏ đi nhưng hắn vừa bước một chân thì giọng nói tràn đầy băng sương của Lý Hàn lại vang lên:

- Muốn đi, cũng được. Qùy xuống xin lỗi ta.

Cái gì!

Ninh Thiên Long tưởng hắn nghe nhầm. Lý Hàn không những bảo hắn quỳ xuống xin lỗi! Nếu hắn làm theo, không chỉ hắn mất hết mặt mũi, ngay cả Ninh gia cũng bị người khác chê cười, dù sao hắn là con cháu của Ninh gia.

- Lý Hàn, ngươi đừng quá mức. Nên nhớ ta là người của Ninh gia.

Ninh Thiên Long nghểnh đầu nói, đây là hắn tuyệt đối không cách nào nhượng bộ.

Lý Hàn nghe vậy thì kinh thường nói:

- Ngươi nghĩ Ninh gia sẽ vì một kẻ như ngươi mà ra tay đối phó với ta?

Ninh Thiên Long cứng họng, hắn biết Lý Hàn nói đúng. Ninh gia tuyệt đối sẽ không vì một kẻ không có tiền đồ như hắn mà trở mặt với Linh Dược sư tam cấp. Nhưng muốn hằn quỳ và bò ra ngoài, hắn không làm được. Nhưng chưa cho hắn nghĩ xong, Lý Hàn lại nói tiếp với một giọng nói đầy uy nghiêm.

- Với lại, Ninh gia thì đã sao? Nếu Ninh gia dám ra tay với ta, ta không ngại diệt Ninh gia luôn.

Oanh, bốn phía đều sôi trào khắp chốn.

Khẩu khí của Lý Hàn thật lớn, Ninh gia là một trong tứ đại thế gia của Thiên Long Thành, có siêu cấp cường giả Linh Địa Cảnh tọa trấn. Lý Hàn chỉ là một người lại dám nói diệt Ninh gia, không phải là chuyện cười sao?

Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Lý Hàn đầy sát khí, cả người càng có một luồng uy thế không cách nào hình dung, mọi người không có cách nào cười được vì Lý Hàn có đủ khả năng làm như vậy. Nên nhớ Lý Hàn là Linh Dược sư tam giai, chỉ cần hắn phất tay thì có thể triệu tập được mười vị Linh Địa Cảnh, đến lúc đó đừng nói diệt Ninh gia, cho dù diệt sạch cả tứ gia cũng có khả năng.

Thân phận cộng với lời nói tràn đầy khí khái nam nhân của Lý Hàn làm cho nhiều nữ nhân ở đây tim đập thình thịch, hai chân các nàng như muốn nhũn ra.

- Khẩu khí của ngươi thật lớn, không cần người khác, Kiệt thiếu một tay liền trấn áp ngươi!

Ninh Thiên Long kêu lên, trên mặt tràn ngập không cam lòng.

Đùng!

Lý Hàn quất tới một cái bạt tai, điềm nhiên nói:

- Nếu ngươi không quỳ càng tốt, ta càng có lý do giết ngươi!

Cái gì, hắn muốn giết mình?

Ninh Thiên Long cảm thấy toàn thân phát lạnh, hắn nhìn Lý Hàn, chỉ thấy trên mặt đối phương có sát khí âm trầm vô cùng, hiển nhiên không phải đang nói đùa. Ninh Thiên không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh, ở trước mặt Lý Hàn, hắn cảm thấy cực kỳ áp lực, cũng cảm giác được tử vong uy hiếp.

Đùng, hai chân của hắn không khỏi mềm nhũn, té quỵ trên đất, ở trước mặt sinh mệnh cùng tôn nghiêm, hắn không chút do dự vứt bỏ tôn nghiêm.

Người chết, vậy hết thảy đều xong.

Thật quỳ xuống!

Toàn trường xôn xao, Ninh Thiên Long là con trưởng lão của Ninh gia, ở một mức độ nào đó thì có thể nói hắn là đại biểu cho Ninh gia, nhưng hiện tại lại quỳ xuống, chuyện này quả thật có thể nói là sự sỉ nhục của Ninh gia!

Có điều, Lý Hàn cũng quá khí phách, lại để Ninh Thiên Long quỳ xuống, hắn không sợ bị Ninh gia trả thù sao?

- Lý Hàn, đủ chưa!

Ninh Thiên Long cắn răng nói, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, là rời nơi này, sau đó tìm cách giết Lý Hàn, đòi lại hết thảy tôn nghiêm và sỉ nhục.

- Cút đi!

Lý Hàn lạnh lùng nói.

Ninh Thiên Long lập tức chống tay đứng lên, xông ra ngoài Linh Dược đường.

................

Sau khi thấy mọi chuyện đã hết thú vị, mọi người liền tản đi. Nhưng câu chuyện hôm nay hết sức rung động, Nhạc Tiểu Vi thất bại, Ninh Thiên Long quỳ xuống xin tha và đặc biệt là Lý Hàn lại là một vị Linh Dược Sư tam giai, những chuyện này đủ cho bàn tán trong thời gian dài.

Khi mọi người đi hết thì Thẩm Thiên Hổ tiến lên quan sát lấy Lý Hàn. Cái nhìn của lão khiến Lý Hàn nổi hết cả da gà, hắn cười nói:

- Tiền bối, không biết người nhìn vãn bối làm gì?

Thẩm Thiên Hổ nghe vậy thì cất tiếng cười to, lão vừa vuốt râu vừa nói:

- Haha, không kiêu không nóng nảy... có tương lai,... có tương lai ah! Không biết tiểu nữu có hứng để đàm luận với lão phu không?

Lý Hàn nghe vậy liền gật đầu, hắn có thể lắng nghe những kinh nghiệm luyện đan của Thẩm Thiên Hổ để bổ sung cho bản thân. Với lại, mặc dù hắn có danh sư Linh Dược sư tam giai nhưng bây giờ vẫn còn quá nhỏ yếu, không ngại kết giao vài bằng hữu, kéo một ít quan hệ.

- Được, vậy ngươi đi theo ta.

Nói rồi lão quay đầu đi lên lầu, Lý Hàn lập tức đi theo. Thẩm Thiên Hổ mang theo Lý Hàn vào trong một căn phòng tao nhã ở trên lầu ba.

- Xin hỏi sư thừa của tiểu hữu là cao nhân nào?

Thẩm Thiên Hổ hỏi.

- Không môn không phái, tự học.

Lý Hàn nói.

Thẩm Thiên Hổ đương nhiên không tin, nếu tự học mà có thể trở thành Linh Dược sư tam giai thì chẳng phải Linh Dược sư đã đi đầy đất rồi sao. Lão nghĩ Lý Hàn không muốn tiết lộ về sư phụ nên lão thức thời bỏ qua chuyện khác. Lão bắt đầu hỏi Lý Hàn về đan đạo, lúc đầu là lão hỏi Lý Hàn mà Lý Hàn trả lời.

Về sau, Lý Hàn nói một ít luyện đan tâm đắc rõ ràng khiến Thẩm Thiên Hổ cảm thấy mới nghe lần đầu, thập phần mà mới lạ, nhưng lại tương đối tinh diệu, đối với khống chế linh thảo tinh hoa, cùng với Ngưng Đan thành hình có chỗ tốt không tưởng được.

Liên Hạo Công hứng thú tăng nhiều, bắt đầu chính thức trao đổi với Lăng Tiếu, cũng nói ra không ít luyện đan tâm đắc của mình, khiến Lăng Tiếu có phần có điều ngộ ra.

Cuối cùng, hai người càng nói càng hợp ý, lời nói cũng ngày càng nhiều, phảng phất như bằng hữu cũ nhiều năm không gặp vậy. Mà theo thời gian trôi qua, thái độ của Thẩm Thiên Hổ liên tục chuyển biến.

Trước đó hắn còn một mực gọi Lý Hàn là tiểu hữu, đặt mình ở vị trí cao hơn vì hắn cảm thấy mặc dù Lý Hàn cũng là Linh Dược sư tam giai nhưng cũng chỉ mới bước chân vào cánh cửa này mà hắn thì đã là Linh Dược sư tam giai được vài trăm năm rồi nên xứng đáng có vai vế cao hơn Lý Hàn. Nhưng theo thời gian trôi qua, lão liền sửa đổi xưng hô, gọi Lý Hàn là " đan hữu ". Vì Lý Hàn đã chứng minh với hắn rằng Lý Hàn xứng đáng với hai chữ đó.

Trong nháy mắt, gần hai canh giờ đã trôi qua.

Lý Hàn trò chuyện với Thẩm Thiên Hổ thu được rất nhiều lợi ích nhưng hắn cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, phải nhanh chóng đi luyện chế đan dược cho Nguyễn Bảo Ánh nữa nên mặc dù còn muốn nói chuyện tiếp nhưng đành phải cáo từ về trước. Thẩm Thiên Hổ cũng muốn đi luyện đan nên không giữ Lý Hàn nữa, chỉ nói khi nào rảnh hãy quay lại đây để đàm luận với lão tiếp.

Lý Hàn đáp ứng, trước khi đi thì Thẩm Thiên Hổ đưa cho Lý Hàn một cái thẻ. Đó là hoàng kim tạp, nó cao cấp hơn tấm thẻ của Lý Hàn nhiều. Chẳng những có thể giảm bớt 10% khi Lý Hàn mua đồ ở Linh Dược đường, mà nó còn là phiếu thông hành để mua linh thảo tứ giai trở lên nếu Lý Hàn muốn mua. Lý Hàn đương nhiên nhận lấy, sau đó tạm biệt Thẩm Thiên Hổ rồi đi lấy những linh thảo mà hắn đã đặt trước rồi rời khỏi Linh Dược đường.