Sáng ngày hôm sau, tất cả chúng nữ ra khỏi Âm Dương Tháp. Mặc dù ở trong tháp thì tăng khả năng tu luyện của các nàng lên nhưng ở lâu bên trong thì lại cảm thấy tù túng vô cùng. Các nàng đã muốn sớm rời khỏi đó nhưng vì sợ liên lụy đến Lý Hàn, ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn nên các nàng chỉ có thể ở trong. Nhưng lúc này thì các nàng không phải lo sợ nữa vì Lý Hàn đã đủ sức đánh tay đôi với Linh Hải Cảnh rồi.
Tiểu nhị theo lẽ thường đem bữa sáng lên phòng cho Lý Hàn nhưng hắn vừa mới cách phòng Lý Hàn một khoảng thì thấy cửa phòng mở ra, một đoàn nương tử quân xinh đẹp nối đuôi nhau bước ra làm hắn kinh ngạc vô cùng. Nhưng kinh ngạc qua đi thì hắn lại tiếp tục ngây người tiếp vì sắc đẹp của các nàng, Lý Hàn đi cuối cùng, trước khi xuống lầu thì bắn một kim tệ vào người để đánh thức tiểu nhị.
Tiểu nhị bị kim tệ đánh trúng làm hắn giật mình tỉnh lại, hắn hít sâu vài hơi vì đây là lần đầu tiên hắn thấy người nhiều người tuyệt sắc như vậy. Hắn đã nghĩ bà chủ của mình là người phụ nữ đẹp nhất rồi nhưng vừa thấy đoàn nương tử quân đó khiến hắn mới thấm thía câu nói " nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên ". Tiểu nhị nhìn thấy kim tệ nằm dưới đất liền vui mừng cúi đầu nhặt lấy, vừa nhặt tiền thì hắn vừa hiếu kỳ là các nàng từ đâu xuất hiện, nhưng hắn chỉ để trong lòng vì hắn biết có những chuyện hắn không nên tìm hiểu.
Đoàn nương tử quân của Lý Hàn xuất hiện khiến cho cả khách sạn oanh động, các nam nhân đều trở thành tộc nhân sắc lang mà chăm chú nhìn vào các nàng, còn các nữ nhân thì hiện lên vẻ ghen tỵ vì sắc đẹp của các nàng. Nhưng không ai đến gây chuyện hay bắt chuyện cả vì ai nấy đều cảm nhận được các nàng có thực lực cường đại, không dễ trêu chọc nên chỉ có thể ở bên ngoài dùng ánh mắt mà quan sát các nàng.
Nhưng khi các nàng ngồi xuống thì có duy nhất một mình nam nhân là Lý Hàn ngồi giữa các nàng làm cho các nam nhân ở xung quanh đều hiện lên vẻ đố kỵ vô cùng, nếu có thể kết đạo lữ được một người trong các nàng thì đã mãn nguyện lắm rồi nhưng tên này lại quen biết nhiều người đẹp như vậy bảo sao người khác không căm giận cho được, nếu anh mắt có thể giết người thì chắc Lý Hàn đã bị những ánh mắt thù địch xung quanh xuyên thủng mấy chục lỗ rồi.
Lý Hàn cũng cảm nhận được những ánh mắt đó nhưng hắn không quan tâm mà chỉ nói chuyện với các nàng vì hắn biết khi có nhiều nữ nhân xinh đẹp bên cạnh như vậy thì chuyện bản thân bị người khác dùng ánh mắt ghen ghét nhìn cũng sẽ xảy ra nên hắn không cần để tâm làm gì.
Sau khi ăn xong thì mọi người tách nhau ra, ngoài trừ Lý Hàn và tam nữ được Lý Hàn chọn thì các nàng còn lại sẽ kết nhóm với nhau và bắt đầu đi đưa tin Lý Hàn đi diệt Cao gia cho những người ở trấn Xuân Thiên. Lý Hàn và tam nữ không vội vã đi đến Cao gia mà từ từ đi đến vì bọn họ không có việc gì phải gấp gáp cả.
Cả bốn vừa đi vừa ngắm cảnh nên khi đến Cao gia là chuyện của nửa tiếng sau. Lúc bọn họ đến thì xung quanh Cao gia đã đứng đầy người rồi vì khi nghe tin có người muốn diệt Cao gia làm cho nhiều người cảm thấy hiếu kỳ nên những ai có thực lực không tồi liền tới xem thử, nhưng bọn hắn chỉ đứng ở xa xem thử mà thôi vì họ không muốn bị Cao gia chú ý tới.
Bốn người đi đến trước cửa Cao gia, điều này làm cho bốn người canh cổng Cao gia phải chú ý nhưng bọn hắn không thèm đề phòng một chút nào vì bọn hắn tin rằng không ai dám đến đây để gây chuyện cả.
Bốn người cách cổng lớn của Cao Phủ vài bước rồi dừng lại, Lý Hàn tiến lên một bước và hắn hét lớn:
- Cao Thiên Long, ra nhận cái chết!
Âm thanh hùng hồn của Lý Hàn có ẩn chứa linh lực đã truyền đi khắp cả phủ đệ Cao gia, ngay cả những người ở xa cách đó vài trượng đều nghe được.
Bốn tên hộ vệ nghe vậy liền giận tím mặt, Cao Thiên Long chính là lão tổ của bọn hắn, vậy mà lại có người dám kêu lão tổ của họ đi chết đi, bảo sao không giận cho được. Bốn tên hộ vệ cầm lấy vũ khí, hét lên:
- Tên cuồng vọng, dám xúc phạm lão tổ. Giết!
Lý Hàn thấy bốn người lao đến liền lắc đầu, không biết bọn này có não hay không, nếu hắn dám khiêu kích Cao Thiên Long thì hắn phải có đủ thực lực mới dám làm vậy. Có thể Lý Hàn đánh không lại Cao Thiên Long nhưng đối phó với bốn Luyện Mạch Cảnh thì dư sức. Lý Hàn hừ lạnh, trầm giọng nói:
- Cút!
Giọng nói ẩn chứa linh lực của Lý Hàn đánh thẳng vào bốn người khiến bọn hắn bị đánh vang vào tường và bị trọng thương, Lý Hàn không giết vì trong mắt hắn những người này là chỉ con kiến hôi, giết hay không giết cũng không quan trọng.
- Khốn khiếp, lại dám đến kêu lão tổ chết đi!
- Giết hắn!
Khi bốn người vừa từ trên tường tuột xuống thì đại môn Cao gia mở ra, một lượng người từ bên trong chạy ra, đi đầu chính là Cao Thiên Long.
- Ôi, có nữ nhân xinh đẹp!
- Mẹ kiếp! Các ngươi xem đồ lẳng lơ bên trái kia, bộ ngực sữa lớn như vậy, sờ một cái khẳng định sướng chết mất!
- Các ngươi nhìn nữ nhân ở giữa kia, toàn thân toát ra khí tức cao quý, nếu đặt dưới thân mà làm thì thành tựu vô cùng.
- Ta thích nữ nhân bên phải hơn, trên mặt thì tràn đầy băng sương khiến ta muốn nhìn xem khuôn mặt của ả khi bị đặt dưới thân ghê.
Nhìn thấy tam nữ, nhiều người đã bị sắc đẹp của ba nàng hớp hồn nên không thèm quan tâm đến Lý Hàn chút nào mà bắt đầu nghĩ bậy với tam nữ. Riêng chỉ có Cao Thiên Long và Cao Linh nhìn không thèm nhìn tam nữ mà nhìn chăm chú vào Lý Hàn, trầm giọng nói:
- Lý Hàn!
Nghe Cao Linh nói vậy thì Cao Thiên Long nhìn Lý Hàn, nói:
- Thì ra ngươi là thằng con hoang giết cháu ta, Lý Hàn. Tiểu tử, lần trước để ngươi chạy được, không ngờ ngươi lại dám đến lần nữa, để xem lần này ngươi có trốn được nữa không?
Trong mắt Cao Thiên Long hiện lên vẻ tham lam, tiểu tử này có thể thoát khỏi hắn thì thân pháp của hắn ít nhất cũng là Huyền Cấp. Thân pháp Huyền Cấp, nếu hắn có được thân pháp đó thì chẳng phải hắn có thể trốn khỏi tay Linh Hải trung thừa cảnh hay sao, nghĩ đến đây thì sắc quang tham lam trong mắt hắn càng đậm, hơi thở của hắn cũng trở nên gấp gáp.
Những người bên Cao gia nghe Cao Thiên Long nói vậy thì mới chuyển sự chú ý của từ tam nữ qua Lý Hàn. Còn Lý Hàn nghe vậy, nhéch môi cười, nói:
- Lần này, ta không cần phải trốn vì đây là tử kì của ngươi.
Những người đến xem cuộc vui đều kinh ngạc vì lời nói mạnh mẽ của Lý Hàn. Còn người Cao gia nghe vậy liền sững sỡ trong thoáng chốc rồi tất cả đều cười rộ lên, một đại hán đi ra từ trong đám người, cao giọng nói:
- Tiểu tử, không cần lão tổ ra tay, để đại gia cho ngươi bài học.
Cao Thiên Long nghe vậy liền hét lớn:
- Đứng lại, tên này chính là tên Kiếm Ma đó.
Nhưng lời nói của Cao Thiên Long đã trễ vì khi tên đại hán đó vừa nói xong thì đã dẫm chân, phóng về phía Lý Hàn rồi. Một cú dẫm của gã liền rút ngắn khoảng giữa hai bên làm gã thoáng một cái xuất hiện trước mặt Lý Hàn rồi hắn tung đấm nhắm vào đầu Lý Hàn. Hắn tượng tưởng đến cảnh đầu Lý Hàn bị một đấm của đánh nát như tương nhưng vào lúc này thì hắn nghe được tiếng hét của Cao Thiên Long làm giật mình, không ngờ tên này lại chính là Kiếm Ma.
Nhưng lúc này chiêu đã tung ra không thể thu lại, nếu thu lại thì sẽ tự gây tổn thương cho gã nên gã chỉ còn cách phóng lao thì phải theo lao mà thôi. Nhưng khi gã thấy nắm đấm của mình sắp chạm vào đầu của đối phương rồi nhưng biểu tình trên y lại lạnh nhạt, không chút biểu cảm làm hắn cảm thấy lo sợ. Ngay khi đầu quyền sắp chạm vào hắn thì Lý Hàn nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, quyền của đối phương theo đó mà sượt qua tai hắn.
Rồi Lý Hàn tiến lên một bước nhỏ, vai của hắn liền húc mạnh một cái vào ngực đối phương khiến gã bị đánh lùi vài bước. Lý Hàn vừa đánh trúng đối phương liền thụt người xuống, chân như biến thành roi đánh trúng hai chân đối phương khiến gã mất trọng tâm mà ngã xuống. Khi đối phương vừa ngã xuống thì Lý Hàn liền tung một cú khiến gã bị đánh bay lên trời, Lý Hàn nhún một cái mà bây lên, xoáy vài vòng trên không rồi tung cước.
Oanh!
Đại hán bị một cước của Lý Hàn đánh từ trên không rơi xuống đất khiến hắn phun ra một bụng máu, đại hán muốn lập tức đứng dậy nhưng không chờ hắn bò lên, một cái chân đã từ trên trời giáng xuống, tàn nhẫn đạp ở trên mặt của hắn. Hắn cảm thấy giống như va vào một khối nham thạch, cái đầu muốn nứt ra, sống mũi đứt đoạn, hàm răng cũng rơi bốn, năm cái, trên mặt đều là máu tươi.
- Đây là kết cục không biết tự lượng sức!
Lý Hàn uy nghiêm đáng sợ nói.