Phong Lưu Thánh Vương

Chương 119: Liệt Thiên Hoa vào tay




Hai ngày sau Lý Hàn mới mở mắt ra, thương thế của hắn đã được trị khỏi rồi. Thấy Lý Hàn mở mắt thì tam nữ liền quan tâm hỏi thăm hắn. Sau khi xác định thương thế của hắn đã được trị khỏi thì cả ba nàng đều thở ra một hơi.

- Lý Hàn, cảm ơn ngươi.

Hàn Vũ Liên cúi đầu cảm ơn Lý Hàn.

Lý Hàn khoát tay nói:

- Không sao đâu. Đi thôi, chúng ta đã trễ mất hai ngày rồi, không chừng Liệt Thiên Hoa bị người khác hái mất rồi.

Hàn Vũ Liên lắc đầu nói:

- Ngươi đi một mình đi, ta sẽ ở trong này vì ta cảm thấy mình làm vướng tay vướng chân ngươi quá.

Thấy Hàn Vũ Liên như vậy thì hắn đành theo ý nàng. Hắn kéo Mị Nương, nói nhỏ trong tai nàng:

- Mị Nương, đừng có ăn hiếp nàng ta.

Mị Nương cười cười, nói:

- Hì hì, chàng yên tâm. Thiếp sẽ không ăn hiếp nàng ta đâu.

Thấy nụ cười ma mãnh của Mị Nương thì hắn biết nàng nói một đường tâm một nẻo nhưng hắn cũng không thể nghiêm cấm nàng được vì nàng là nữ nhân của hắn mà. Hắn chỉ hi vọng nàng đùa vừa thôi, nếu không có thể Hàn Vũ Liên sẽ đuổi chém nàng mất. Mị Nương đẩy đẩy Lý Hàn nói:

- Chàng mau đi đi, coi chừng Liệt Thiên Hoa bị hái mất.

Lý Hàn lắc đầu, nói:

- Nàng đó.....

Rồi thân hình loé lên một cái, xuất hiện ở bên ngoài. Lập tức theo chỉ dẫn của Âm Dương tháp, tiếp tục bước đi. Đi hết một ngày, hắn đã gặp qua ba bốn người. Những người này đều người là Linh Hải Cảnh trở lên nên nhìn thấy một Tụ Linh Cảnh nhỏ nhoi, lẻ loi như Lý Hàn thì bọn hắn không để trong lòng. Những người này....Hoặc là gương mặt vặn vẹo do linh lực, hoặc là trên mặt có khăn che mặt mà thần thức khó có thể xuyên thấu.

Hiển nhiên, tất cả mọi người có cố kỵ giống nhau, điều quan trọng nhất chính là che dấu thân phận của mình. Không chiếm được Liệt Thiên Hoa cũng là không có chuyện gì, chỉ khi nào vận khí tốt mà đắc thủ, tất nhiên sẽ khiến cho cường giả Thiên Long Thành mơ ước.

Cho dù là Linh Thiên Cảnh thì như thế nào? Trong Thiên Long Thành này cũng không phải là chỉ có một Linh Thiên Cảnh, đến lúc đó triển khai vây công, Linh Thiên Cảnh nào dám nói có thể gánh vác được?

Che dấu thân phận thì vấn đề gì cũng sẽ không có!

Lý Hàn đi theo chỉ dẫn của Âm Dương tháp, đi hết một ngày thì hắn đi tới chỗ sau nhất của huyệt động.

Bất tri bất giác, bốn phía nhiệt độ rõ ràng bắt đầu nóng lên. Có thể chứng kiến nước suối lăn tung tóe dưới mặt đất, hơi nước bay lên hình thành từng đoàn từng đoàn đám mây, cũng có chút tráng lệ. Đến thời điểm này sơn động cũng trở nên trống trải ra, hắn tiến nhập một cái động vô cùng cự đại dưới mặt đất.

Ở đây nhìn không tới hơi nước bốc hơi rồi, bởi vì độ ấm quá cao, giọt sương đã sớm thiêu khô, hai bên là dung nham lưu động cuồn cuộn, nham thạch màu đỏ sậm thỉnh thoảng lật lên một cái bong bóng.

Rất nhanh, hắn liền đi tới cuối cùng trong động, ngăn đón ở phía trước hắn chính là một hồ dung nham chiều rộng trăm trượng, ở giữa hồ là một mặt đá rộng năm trượng. Trên mặt đá là một thân cây trong suốt, phía trên vẻn vẹn mọc ra một mảnh đóa hoa, vô cùng xinh đẹp.

Tuy hắn cũng chưa từng gặp qua Liệt Thiên Hoa, nhưng chứng kiến cây hoa trong suốt này, trong nháy mắt, trong nội tâmLý Hàn nổi lên một cái phản ứng… chính là chỗ này rồi!

Lý Hàn lập tức nhảy qua hái Liệt Thiên Hoa, mặc dù nếu hái Liệt Thiên Hoa chưa thành thực thì tác dụng sẽ giảm xuống nhưng Lý Hàn không đợi nổi vì với thực lực của hắn thì chưa đủ sức giành lấy cây hoa này. Nhưng hắn vừa nhảy lên thì trong dòng nhung nham nhảy lên một bóng đen, là Liệt Thiên Thử con!

C-K-Í-T..T...T

Nó trảo ra một trảo, Lý Hàn liền đánh ra Cửu Tinh Quyền, nhờ vào lực xung kích mà né được trong ngang tấc rồi Lý Hàn lộn nhào, trở lại mặt đất. Rồi hắn lập tức bỏ chạy nhưng may cho hắn là Liệt Thiên Thử không đuổi theo hắn. Lý Hàn đứng ở cửa sơn động, nghĩ cách hái cho bằng được Liệt Thiên Hoa. Cuối cùng hắn đã nghĩ ra một cách nhưng cách này quá nguy hiểm, có thể mất mạng như chơi nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, hắn chỉ còn cách " Liều ".

Lý Hàn lui ra xa cửa động, che đậy khí tức và nấp sau tảng đá to. Qua một ngày thì có đến ba đội nhân mã đã đi đến cửa hang, mỗi người đều là Linh Thiên Cảnh, hiển nhiên gương mặt của họ không thể nào nhìn thấy được. Cả ba người đi vào trong sơn động, qua một lúc thì lại có thêm vài ba người nữa đi vào trong. Trong vòng một canh giờ đã có đến mười người đi vào trong, Lý Hàn đợi thêm nửa ngày mới chuẩn bị đi vào.

Lý Hàn phân thân ra một người rồi hắn cho phân thân đó đi vào trước. Sau đó hắn dùng linh lực biến đổi khuôn mặt mình rồi lại biến đổi khí tức của bản thân, sau đó mới đi vào. Lý Hàn tí nữa lấy hạt thóc trong lửa, có dã tâm đối với Liệt Thiên Hoa, nhưng loại bảo vật này trân quý ra sao, nắm bắt tới tay giống như trở thành kẻ địch chung của cường giả trong Thiên Long Thành, lấy cánh tay nhỏ mảnh bây giờ của hắn có thể không có chút năng lực đối kháng nào!

Vì vậy, che dấu diện mục thật sự chính là cách làm tốt nhất.

Lúc Lý Hàn đi vào thì tất cả bên trong hang động có đến gần năm mươi người, mỗi người đều ngồi một chỗ không ai dám xâm phạm ai. Trong đó có đến mười ba Linh Thiên Cảnh, còn lại đều từ Linh Hải Cảnh trở xuống. Khi Lý Hàn đi vào tất cả mọi người đều liếc qua hắn, thấy hắn chỉ là Tụ Linh Cảnh nên đều hừ mũi coi thường.

Ngày qua ngày, liên tục có người đi vào. Đến ngày thứ năm, Liệt Thiên Hoa phát ra óng ánh sáng long lanh, còn tản ra mùi thơm ngát thấm lòng người, nghe liền làm cho người ta toàn thân thoải mái, như có đại đạo ngâm xướng, để cho bọn hắn bình thường không cách nào nghĩ thấu, hình như bỗng nhiên hiếu thấu.

Không hổ là thiên địa kỳ trân!

Hiển nhiên, cây Liệt Thiên Hoa này dĩ nhiên đã thành thục!

Lúc này tất cả mọi người đều đứng lên, một Linh Thiên Cảnh mặc áo tím quát:

- Người dưới Linh Thiên Cảnh trở xuống, cút hết cho ta.

Người này thật sự rất bá đạo nhưng quả thật hắn có đủ thực lực đó.

Cường giả lên tiếng, ai dám không theo. Nhưng bọn họ chỉ lùi lại khoảng mười trượng, hiển nhiên tất cả đều không muốn buông tha cơ hội này. Đúng lúc này một bóng đen nhảy từ dung nham lên, nhắm tới Liệt Thiên Hoa, đó là Liệt Thiên Thử.

- Súc sinh, ngươi dám....

Tất cả Linh Thiên Cảnh đều chưởng vào Liệt Thiên Thử, cho dù Liệt Thiên Thử là kỳ thú trời sinh đã sao. Cách một đại cảnh giới, kết quả không ngoài ý muốn, Liệt Thiên Thử nhanh chóng bị đánh nát mất xác. Lúc Liệt Thiên Thử chết thì một dòng khí vô tình chảy thẳng vào trong người Lý Hàn, hiển nhiên đó là âm dương khí của Liệt Thiên Thử. Lý Hàn kinh hỉ, không ngờ không phải do hắn giết nhưng hắn vẫn hấp thụ được nhưng lúc này không phải lúc luyện hoá nên hắn chỉ có thể nén dòng âm dương khí lại.

Lúc này Liệt Thiên Hoa đã thành thục, thân dược ở trước mặt mọi người đâu còn cần khách khí, dù sao cũng đã che dấu bộ dáng, cho dù là gia tộc lúc bình thường có chút lui tới thì như thế nào, ở trước mặt kỳ ngộ lớn như vậy, ai có thể không động tâm?

Tụ Linh Cảnh chiếm được thì có cơ hội phá vỡ mà vào Linh Hải Cảnh, Linh Hải Cảnh lấy được thì có cơ hội phá vỡ mà vào Linh Thiên Cảnh. Mà Linh Thiên Cảnh chiếm được thì tăng khả năng bước vào Linh Địa Cảnh nên tất cả ai cũng đỏ mặt.

Những người này trước đó khẳng định cũng sẽ làm đủ chuẩn bị, chỉ cần thần dược tới tay là có thể lập tức bỏ chạy!

Vì vậy, mỗi người cũng là toàn lực ứng phó!

Chiến chiến chiến! Giết giết giết!

Mỗi người cũng là hạ thủ vô tình, từng đoàn từng đoàn quang hoa bắt đầu khởi động, từng đạo lực lượng lưu chuyển, khiến cho sơn động này trong nháy mắt trở thành lực lượng lốc xoáy cuồng bạo. Nhưng tất cả mọi người đều ăn ý đều tránh xa Liệt Thiên Hoa để không lỡ tay phá huỷ nó.

Lý Hàn ở bên ngoài, canh chừng thời cơ để ra tay. Nhưng hắn càng mong mấy người này đánh chết lẫn nhau luôn, hoặc ít nhất mịt hai người chết để hắn được lợi. Nhưng tiếc cho Lý Hàn, trừ khi gặp được tình cảnh giết vợ, giết con, đại hận diệt tộc, nếu không những đại lão này là tuyệt sẽ không lấy tánh mạng đùa giỡn, một phương chiến thắng cũng chỉ là đem đối thủ trọng thương, đã có thể bảo chứng đối phương ít nhất phải dưỡng thương hơn nửa năm, không cách nào ở trong quá trình tranh đoạt Liệt Thiên Hoa quấy rối chứ không hề hạ sát thủ.

Nên Lý Hàn chỉ đem mục đích nhắm vào Liệt Thiên Hoa và qua một lúc thì thời cơ của Lý Hàn cũng đã đến. Trong lúc hỗn chiến, lực lượng lan ra, cho nên mạnh mẽ chấn gốc thần dược kia bay từ trong dung nham bay lên không trung! Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào gốc thần dược bay lượn kia.

Cơ hội tốt!

Lý Hàn liền đạp Lưu Tinh Thiên Quang Bộ, lẻn qua các Linh Thiên Cảnh mà chộp lấy Liệt Thiên Hoa.

- Bỏ thần dược xuống!

Mấy chục thanh âm khí thế đáng sợ ầm ầm vọng lại, chấn cho đất đá rất đầy.

- Không ai được tới, nếu không ta sẽ hủy gốc thần dược này!

Hắn lạnh lùng nói.

Dù sao với thực lực Tụ Linh Cảnh, muốn điều động linh lực hủy diệt gốc thần dược cũng dễ dàng.

Lập tức, tất cả cường giả đều cứng lại, sợ ném chuột vỡ đồ.

Nếu như thần dược bị hủy, bọn họ bầm thây Lý Hàn thành vạn đoạn thì như thế nào?

- Tiểu tử, bỏ thần dược xuống, lão phu đảm bảo ngươi không chết!

Một gã cường giả nói.

- Đưa cho bổn tọa, bổn tọa ban cho ngươi một Thiên Phong Qủa.

Lại một cường giả khác nói.

- Xin lỗi, ta chỉ muốn Liệt Thiên Hoa.

Nói rồi xung quanh thân hình hắn bị bao bọc bởi một màn đỏ.

- Tiểu tử, ngươi dám.....

Tất cả cường giả Linh Thiên Cảnh đều hét lên, đồng thời nhao nhao ra tay với Lý Hàn. Bây giờ bọn họ mặc kệ Liệt Thiên Hoa có bị phá hủy hay không, nếu cứ để Lý Hàn cầm Liệt Thiên Hoa đi như vậy thì mặt mũi của họ để vào đâu, mặc dù không ai biết bọn họ là ai cả.

Lý Hàn nhanh chóng cất Liệt Thiên Hoa vào túi trữ vật, nhanh chóng đạp Lưu Tinh Thiên Quang Bộ lùi lại vì những công kích này đều từ Linh Thiên Cảnh phát ra, những chiêu này đủ cho Lý Hàn vạn kiếp bất phục. Mặc dù Lý Hàn lùi lại nhanh nhưng không gian ở đây chật hẹp nên các chiêu thức đuổi kịp Lý Hàn. Nhưng trước khi Lý Hàn bị trúng đòn thì màn đỏ xung quanh Lý Hàn đã kịp bao bọc hắn. Loé lên một cái, Lý Hàn lập tức biến mất, các chiêu thức kia thì đánh vào vách động tạo nên những nổ kinh thiên.

Tất cả Linh Thiên Cảnh đều tức giận gào lên, nhao nhao chạy đi tìm Lý Hàn. Còn mấy người khác thì đứng ở bên ngoài, kinh ngạc nhìn một màn vừa xảy ra.

Một màn sáng màu đỏ loé lên, Lý Hàn xuất hiện ở một khu vực nào đó. Xung quanh vẫn là những huyệt động đất đá, hiển nhiên Lý Hàn vẫn chưa thoát khỏi huyệt động của Liệt Thiên Thử. Lý Hàn lập tức chui vào Âm Dương tháp, mặc dù Huyết Tẩu dịch chuyển hắn ra xa hơn vạn dặm nhưng đảm bảo vẫn hơn.

Thấy Lý Hàn xuất hiện thì tam nữ nhao nhao chạy đến, sau khi nhìn Lý Hàn không bị sao thì Mị Nương cười nói:

- Lý Hàn, chàng lấy được Liệt Thiên Hoa chưa.

Lý Hàn gật đầu, lấy ra Liệt Thiên Hoa. Nhìn bông hoa xinh đẹp trên tay Lý Hàn, cả hai nàng đều hiện lên vẻ si mê.

- Bông hoa này đẹp quá.

Ngọc Linh Nhi say mê nhìn Liệt Thiên Hoa nói.

- Lý Hàn, chàng giỏi quá.

Mị Nương say mê nhìn Lý Hàn.

Còn Hàn Vũ Liên ở gần, kinh ngạc nhìn Liệt Thiên Hoa trên tay Lý Hàn. Người này không ngờ có thể đoạt lấy Liệt Thiên Hoa mà không bị làm sao, người nam nhân quả thật có bản lĩnh.

Sau một hồi ôn tồn thì Lý Hàn cất Liệt Hoa vào nhẫn trữ vật, nói:

- Chúng ta sẽ ở đây vài ngày, mọi người tu luyện đi. Đúng rồi Mị Nương, ta truyền cái này cho muội.

Nói rồi hắn ôm Mị Nương đi vào nhà. Hắn muốn thông qua song tu để truyền Lưu Tinh Thiên Quanh Bộ cho nàng, mặc dù hắn có thể truyền theo cách thông thường nhưng thích cách truyền này hơn.

Hai canh giờ sau thì Lý Hàn mới đi ra nhưng chỉ đi một mình. Ngọc Linh Nhi không thấy Mị Nương liền hỏiL

- Hàn ca ca, Mị Nương tỷ tỷ đâu.

- Tỷ ấy buồn ngủ nên ngủ rồi.

Lý Hàn mặt dày nói dối Ngọc Linh Nhi. Còn Hàn Vũ Liên trợn mắt với Lý Hàn nhưng trong lòng thì nghĩ " Không ngờ giống như Mị Nương nói, tên này cưỡng hãn vô cùng ", nghĩ đến đó thì mặt nàng đỏ lên, nàng lắc đầu ngồi xuống, bắt đầu tu luyện. Nhưng bỗng nhiên nàng nghĩ đến một việc, nói với Lý Hàn:

- Lý Hàn, ngươi có tính tham gia Long Gia Thịnh Hội không?

Long Gia Thịnh Hội?

Đây là lần đầu tiên Lý Hàn nghe được những từ này.