Phong Lưu Thánh Vương

Chương 109: Thiếu nữ thần bí




Khi Lý Hàn đã đi khỏi phòng thì trung niên nhân cung kính hỏi Trần Lập:

- Trần đại sư, tiểu tử lúc nãy là một Linh Dược sư ư?

- Đúng, hắn là một Linh Dược sư nhưng không biết hắn thuộc thế lực nào?

Trần Lập gật đầu nói.

- Có cần điều tra một chút lai lịch của hắn không?

Trần Lập híp mắt, thoáng suy nghĩ, lắc đầu nói:

- Không cần, linh dược sư tính tình đều có chút cổ quái, nếu điều tra mà để hắn phát hiện, sợ rằng làm hắn có ấn tượng không tốt về Thiên Linh Các, đắc tội với một vị Linh dược sư trẻ tuổi như hắn không phải là một hành động sáng suốt.

Nói xong thì Trần Lập bỏ đi ra ngoài. Lão đi lên lầu ba, đi tới trước một căn phòng, gõ cửa, nói:

- Tiểu thư!

Một lát sau, bên trong truyền tới một giọng nữ tràn ngập từ tính, nói:

- Trần đại sư hả, vào đi.

Trần Lập đẩy cửa đi vào. Trong khoang phòng này vốn có ba người, theo thứ tự là một nữ hai nam.

Hai gã nam nhân một cường tráng, một gầy nhưng cả hai đều đạt tới Linh Địa Cảnh. Nhưng cả hai người đều cung kính đứng đằng sau thiếu nữ đang đứng ngắm cảnh bên cửa sổ, thấy Trần Lập đi vào thì nàng quay người lại.

Thiếu nữ này là một mỹ nhân tuyệt sắc, anh khí bừng bừng, phong tư tuyệt đẹp. Dáng người nàng thì nóng hừng hực, bộ ngực nàng thì cao ngất, vĩ đại, eo như thủy xà, lúc lay động, hấp dẫn vạn phần, cặp mông mượt mà màu mỡ lại tràn đầy mê hoặc như ma quỷ, làm cho người ta hận không thể đè lên trên đất mà phát tiết dục vọng.

- Trần đại sư, có việc gì không?

Mặc dù nàng chỉ là Luyện Thể Cảnh nhưng Trần Lập vẫn cung kính nói:

- Tiểu thư, ngài xem thử đan dược này?

Trần Lập đưa ra chính là Thiên Linh Đan của Lý Hàn, thiếu nữ cầm đan dược lên xem thử nhưng nàng không biết đan dược này là gì cả. Nàng đặt bình ngọc xuống, nghi hoặc nhìn Trần Lập nói:

- Trần đại sư, sao ta lại không biết đan dược này.

Nàng cảm thấy kỳ quái, với địa vị của nàng thì có đan dược nào mà nàng không biết nhưng nàng lại chẳng có chút thông tin về đan dược này. Trần Lập nghe nàng nói vậy thì nói:

- Tiểu thư không biết cũng phải vì đây là Thiên Linh Đan đã thất truyền.

- Thiên Linh Đan?

- Đúng vậy, là đan dược tam phẩm giúp cho Tụ Linh viên mãn tăng thêm ba phần thành công vào Linh Hải Cảnh.

- Có đan dược thần kỳ như vậy sao?

Thiếu nữ kia kinh ngạc nói.

- Có nhưng nhiều đan dược theo dòng chảy thời gian mà thất truyền, không ngờ hôm nay lại có người chế tạo đan dược thất truyền này.

Trần Lập gật đầu nói.

Đại hán cường tráng nghe vậy nói:

- Tiểu thư, có cần ta bắt tên đó bắt hắn phải khai ra dược phương hay không?

Thiếu nữ nghe vậy lắc đầu nói:

- Không cần, mặc dù ta không phải là Linh Dược sư nhưng ta biết dược phương chính là mạng của Linh Dược sư, nếu làm vậy thì sẽ đắc tội Linh dược sư. Phải biết rằng, Linh dược sư căn bản là một cái độc phong oa, chỉ cần ngươi làm đau, hắn bật người là có thể tìm được vô số bằng hữu, hơn nữa cũng có rất nhiều cường giả phi thường vui lòng có một luyện dược sư thiếu họ một cái nhân tình. Mặc dù chúng ta không sợ nhưng cũng không nhất thiết tìm phiền toái vào mình.

Hai người kia gật đầu nói:

- Dạ!

Thiếu nữ gật đầu, phân phó nói:

- Người đâu, đem tin tức Thiên Linh Đan này công bố ra bên ngoài.

Bên ngoài lập tức vang lên âm thành, cung kính nói:

- Dạ!

- Khi đấu giá kết thúc, ta muốn xem thử coi người luyện ra Thiên Linh Đan là người như thế nào.

Một tên đại hán tiến lên nói:

- Tiểu thư, tứ gia Thiên Long Thành nghe tin tiểu thư đến, muốn mở tiệc đón gió tẩy trần cho tiểu thư. Tiểu thư có đi không ạ?

- Muốn kết giao sao? Đi nói với họ là ta đồng ý dự tiệc nhưng phải sau buổi đấu giá mới được.

Thiếu nữ tuỳ ý nói, hiển nhiên chuyện này là chuyện bình thường đối với nàng.

- Dạ, lát nữa thuộc hạ sẽ sai người đi thông báo cho tứ gia biết.

Đại hán gật đầu nói.

- Được rồi, ba người lui ra đi. Ta muốn nghỉ ngơi.

Ba người nhao nhao rời đi, chỉ để lại một mình thiếu nữ ở trong.

..................

Lý Hàn trên phố, hắn vừa đi vừa nghĩ. Mặc dù hắn đã uy thác đấu giá 40 viên Thiên Linh Đan nhưng hắn không biết với số đan dược đó thì hắn có đủ tiên để mua Thiên Phong Qủa không? Tự nhiên có tiếng huyên nào truyền vào tai hắn khiến hắn thoát khỏi suy nghĩ, hắn ngấng đầu lên thì thấy mình đã vô tình đi đến Đấu trường giản của Đế đô. Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, cảm thấy hiếu kỳ nên hắn đi vào xem thử.

Theo hắn biết thì Đấu trường giản này dựng lên để người ta chém giết lẫn nhau. Nhân loại tuy rằng khai hóa trí tuệ, thoát khỏi hàng ngũ dã thú, nhưng trong máu vẫn có bản tính giết chóc nên rất có nhiều người bỏ tiền vào đây để xem người khác chém giết lẫn nhau. Trong Đấu trường giản chia làm hai loại, đó là người với người và người với thú. Mà người tham gia ở đây là tử tù, theo quy định của Đấu trường giản thì tử tù nào mà thắng liên tiếp 100 trận thì có thể xoá sạch tội danh, trả lại tự do.

Đương nhiên linh giả bên ngoài cũng có thể xuống sân ứng chiến, dùng trong giết chóc chân chính tôi luyện chính mình, nhưng điều này cần trả một số tiền làm phí dụng: đấu với linh thú hoặc là tử tù Luyện Thể Cảnh, dùng kim tệ để trả tiền; nhưng nếu muốn chiến đấu với linh thú, hoặc tù phạm tử hình có tu vi Tụ Linh Cảnh thì cần phải trả tiền bằng linh thạch!

Và tất nhiên, nếu dám xuống sân thì phải có giác ngộ tử vong, nếu chết trong đấu trường thì gia tộc người đó không được phép đến kiếm chuyện nếu không thì sẽ bị tứ đại thế gia tiêu diệt. Lúc trước có một gia tộc có con cháu có tài năng nhất chết trong đấu trường nên kéo đến làm loạn, kết quả qua sáng hôm sau thì gia tộc đã bị bốc hơi khỏi Thiên Long thành. Có bài học như vậy nên nhiều gia tộc có con em chết trong đấu trường cũng không dám manh động.

Ở cửa Đấu trường giản đứng bảy tám thủ vệ, bọn họ cản Lý Hàn lại:

- Đấu trường giản, phí vào cửa, một trăm kim tệ!

Mặc dù phí vào cửa hơi đắt đỏ nhưng Lý Hàn không tiếc một ít kim tệ đó, hắn đưa một trăm kim tệ cho người thủ vệ, người thủ vệ nhận tiền rồi cho Lý Hàn vào Đấu trường giản. Lý Hàn vừa đi vào Đấu Trường giản thì một tiếng rầm rĩ lớn đập vào mặt.

Ở trung tâm là sàn đấu đang diễn ra một cuộc chiến giữa người với người, chung quanh là khán đài vòng tròn có gần một vạn chỗ ngồi nhưng người đến xem thì chưa tới một ngàn người, lúc này mọi khán giả đều đứng dậy hò hét trợ uy, hò hét chói tai, cười la, quơ quơ vũ khí trong tay bọn họ. Đây chân chính là một chỗ giết chóc và phát tiết, trong không khí tràn ngập một loại cuồng nhiệt khiến người ta hít thở không thông.

Lý Hàn thấy nhiều người đại hán, trên người tản ra sát lục chi khí tay thì cầm bình rượu, miệng thì điên cuồng tru lên rít gào, mà ở chỗ khác, có những thiếu nữ, thiếu phụ xinh đẹp, vốn nên là ở nhà nhưng hiện tại lại hét chói tai đầy hưng phấn, cởi bỏ áo khoác để lộ ra da thịt khêu gợi và thân thể nóng bỏng, thậm chí Lý Hàn còn thấy, ở thời điểm trận đấu tiến hành đến cao trào thì vài thiếu phụ để lộ ra cặp mông trắng bóng của mình, đem mông mình hướng xuống sàn đấu lắc qua lắc lại giống như mẫu thú động dục vậy.

Ở trung tâm Đấu trường, một đại hán cao 1m9 cầm trong tay chiến phủ cán dài, mặc sức công kích một nam nhân khác. Nam nhân kia cũng cao tới 1m75, nhưng so với đại hán kia vẫn có vẻ nhỏ hơn một vòng, hơn nữa thực lực của hắn rõ ràng không sánh bằng đại hán, đang liên tiếp bại lui, cực kỳ nguy hiểm.

- Giết! Giết hắn!

“Giết! Giết!”.

Trong không khí cuồng bạo, sát khí nồng đậm, cộng thêm men rượu và mỹ nữ thôi thúc, thực dễ dàng khiến người ta mất sạch mất lý trí, rơi vào điên cuồng.

- Đi tìm chết đi! Ha ha...

Đại hán kia rít gào một tiếng, sau khi một cước đá tên nam nhân kia mất đi cân bằng, hắn chém một búa vào eo đối phương.

Phốc!

Nam nhân kia bị đại hán kia chem đứt đôi người, đi đời nhà ma!

Trên khán đài lập tức vang lên tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, những người xem không quan tâm ai có thể thắng được cuối cùng, bọn họ chỉ muốn nhìn thấy đổ máu, nhìn thấy tử vong. Mà khi giờ khắc này tiến đến, bọn họ tự nhiên giống như gà chọi hăng tiết vậy. Lý Hàn đứng trên khán đài nhìn một màn như vậy, cảm thán:

- " Nơi nào có con người, nơi đó có bạo lực ", quả nhiên câu này không có sai.

Cảm thán xong thì Lý Hàn liền muốn xoay người rời đi nhưng hắn dừng lại vì ở gần hắn có vài người đang thảo luận một nội dung hấp dẫn hắn.

- Mẹ khiếp, không ngờ Cố Phi lại bại, làm lão tử mất hết mười linh thạch đặt cược rồi.

- Ngươi mười viên còn đỡ, lão tử thì mất hết 30 viên đây này.

- Hahaha, các ngươi đặt sai còn ta đặt đúng a, đợi ta đi lấy linh thạch về rồi đãi các ngươi uống rượu.

- Hahaha, lão Lục, ngươi nói thì phải giữ lời đó.

- Đương nhiên, các ngươi ra ngoài đấu trường đợi ta, ta đi lấy linh thạch rồi ba ta đi uống không say không về.

Ba người kia vừa nói vừa đi ngang qua Lý Hàn, Lý Hàn từ cuộc nói chuyện của ba người kia thì biết nơi này có đặt cược. Xem ra hắn đã tìm ra cách kiếm thêm linh thạch rồi. Lý Hàn đi tìm hộ vệ, nói rõ ý đồ của mình liền được dẫn tới một gian thư phòng, một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi nhìn hắn rồi hỏi:

- Muốn khiêu chiến tử tù Tụ Linh Cảnh, hay là linh thú?

- Tù phạm tử hình!

Lý Hàn ngẫm nghĩ liền chọn người, vì theo hắn thì nhân loại có thể thông minh hơn và gian xảo hơn so với linh thú. Với lại, hắn đã chém giết rất nhiều linh thú rồi.

- Được! Giao nộp một khối linh thạch!

Nam nhân trung niên kia nói lạnh như băng.

Lý Hàn y theo lời xuất ra một khối linh thạch để lên bàn, nam nhân nhặt lên xem xét một phen, sau đó gật gật đầu, nói:

- Báo tên tuổi.

- Lý Hàn!

- Tốt! Trận chiến của ngươi sẽ sắp xếp vào khoảng ngày mai ba giờ chiều, thỉnh trước thời hạn chờ ở chỗ này. Đến lúc đó nếu không có mặt, xem như tự động buông bỏ, sẽ không trả lại linh thạch!

Người trung niên kia vẫn như cũ không chút đổi sắc, nói.

- Đã biết!

- Nếu chết trận trong Đấu trường giản, chúng ta không chịu trách nhiệm!

- Biết!

- Tốt! Vậy ngươi ký tên vào tờ văn kiện này đi!

Sau khi Lý Hàn ký tên vào tờ sinh tử khế kia, rời đi, nam nhân trung niên lập tức viết lên tờ giấy: “Lý Hàn, Tụ Linh nhị trọng thiên sơ kỳ, chiến lực không rõ!”

.............

Chiều ngày hôm sau, Lý Hàn đi đến Đấu Trường giản. Lúc này, đã có tin tức đối chiến của hắn, đối thủ của hắn là một tù phạm tử hình ngoại hiệu là Cự Phủ, đồng dạng là Tụ Linh nhị trọng thiên nhưng là trung kỳ, quá trình chiến đấu ở Đấu Trường giản là ba thắng không thua, chính là tay mới.

Đúng như vậy, tin tức về Cự Phủ cũng không nhiều lắm, chiến lực cụ thể không có đánh giá.

Trận chiến đấu này cũng có thể đặt tiền cuộc, tỷ lệ cược của Lý Hàn là 10 chung 15, còn tỷ lệ cược của Cự Phủ thì lại thấp hơn, 10 chung 12. Coi như vì muốn tốt cho Cự Phủ xuất trướng thêm vài lần, mà có thể thắng liên tiếp ba trận đương nhiên thực lực bất phàm, bởi vậy tỷ lệ cược phải thấp một chút.

Lý Hàn không do dự lấy hết tất cả linh thạch hạ phẩm mà hắn có đặt lên chính bản thân bởi vì tên Cự Phủ này chỉ là Tụ Linh nhị trọng thiên. Hắn đi tới phòng chuẩn bị, nơi này có thể nhìn thấy tình huống bên trong Đấu Trường giản: chỉ thấy hai đầu linh thú Luyện Thể Cảnh đang điên cuồng chém giết nhau, đánh cho máu tươi bắn tung tóe, thật lâu mới phân ra thắng bại.

- Quý vị khán giả, kế tiếp chính là một trận long tranh hổ đấu, là trận chiến giữa cấp bậc Tụ Linh Cảnh! Người ứng chiến là đại danh đỉnh đỉnh Cự Phủ, ghi lại chiến đấu ở Đấu Trường giản là ba thắng không thua!

Trên khán đài, một nam nhân trung niên cao giọng giới thiệu, tu vi Luyện Thể Cảnh cũng đủ để truyền phát thanh âm đến toàn bộ mỗi một góc Đấu Thú Trường.

- Còn người khiêu chiến là một người mới, tên gọi là Lý Hàn!

- Hai người đều là Tụ Linh nhị trọng thiên, đến tột cùng ai thua ai thắng? Quý vị khán giả thân mến! Hiện tại quý vị hãy đặt tiền cược đi! Trận chiến sẽ bắt đầu ở ba phút sau, hãy nắm bắt thời gian!

Lý Hàn không khỏi than thầm, Đấu Trường này thật đúng là biết kiếm tiền: rõ ràng hắn là bỏ tiền ra để huyết chiến, vẫn còn bị người ta lấy ra để bài bạc, cố tình lại một xu một hào ưu đãi đều không được chia!

Thời gian ba phút rất nhanh trôi qua, hàng rào sắt trước mặt Lý Hàn cũng vù vù nâng lên hiện ra một lối đi. Đi ra chừng mười trượng chính là khu vực của Đấu Trường giản dùng để chiến đấu.

Khu vực này là một hình vuông, mỗi cạnh dài chừng một trăm trượng, chung quanh xây tường rất cao tạo thành một cái lồng giam to lớn, còn ở phía trên là từng dãy khán đài nghiêng xéo lên, đủ để cất chứa vạn người.

Tuy nhiên hôm nay có vẻ rất vắng vẻ, đại khái chỉ có ba trăm ghế có người ngồi, người xem với nam tính chiếm đa số, nhưng cũng có nữ nhân. Khi Lý Hàn đi vào, có vài nữ nhân hét chói tai, thậm chí một thiếu phụ dáng người đầy đặn, dung mạo quyến rũ nói:

- Ôi, bé trai thật là tuấn tú mà! Chết quá đáng tiếc, qua chỗ tỷ tỷ nè, tỷ tỷ sẽ yêu thương ngươi.

Nói rồi nữ nhân đó lột áo, để lộ bộ ngực trần của mình rồi đung đưa qua lại để hấp dẫn Lý Hàn. Lý Hàn liếc qua nhìn thử thì thấy nó khá xệ, núm vú thì màu nâu nên Lý Hàn hết muốn nhìn rồi hắn tập trung đánh giá đối thủ của mình nhưng hắn không ngờ Cự Phủ chính là đại hán hôm qua. Cự Phủ vòng tay ôm ngực, nhìn Lý Hàn.

- Không có bất kỳ quy tắc nào khác, một phương nhận thua hoặc là tử vong tức là chiến đấu chấm dứt!

- Cho máu tươi rơi vãi đi!

- Chiến đấu bắt đầu!