Phong Lưu Tam Quốc

Chương 95: Luyện Vinh xin chiến




Dương Dung nhìn thấy Trương Lãng nhìn bầu trời như có chút thất thần thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu quan sát bầu trời. Khi thấy nó chẳng có gì đặc biệt, thì lại lắc Trương Lãng nghi ngờ nói:

- Lão công, chàng đang nhìn cái gì vậy?

Trương Lãng thở dài một hơi, trong mắt lại hiện ra ánh hào quang khó lý giải, chậm rãi nói:

- Dung nhi, nàng còn nhớ chúng ta như thế nào lại tới thế giới này không?

Dương Dung thoáng nhớ tới mưa sao băng, trong lòng còn sợ hãi, lạnh run nói:

- Đương nhiên là nhớ. Lúc ấy thiếp còn tưởng mình chết chắc rồi.

Trương Lãng cũng đồng ý gật đầu nói:

- Lúc ấy ta cũng cho là chúng ta sẽ xuống âm phủ làm phu thê rồi. Không nghĩ tới…

- Không nghĩ tới chàng lại tới thế giới này phong lưu khoái hoạt. Hừ, bây giờ chàng muốn phong có phong, muốn vũ có vũ, muốn vợ có vợ, muốn thiếp có thiếp.

Dương Dung cái miệng nhỏ nhắn chua chát nói.

Trương Lãng nét mặt có chút xấu hổ, không biết nói cái gì cho phải.

Dương Dung trong mắt hiện lên một tia dí dỏm, lại cong đôi môi nhỏ nhắn lên nói tiếp:

- Được rồi, được rồi, đừng trước mặt thiếp làm ra cái vẻ mặt cầu xin đó. Dù sao thì cũng bị chàng chiếm hết cả rồi. Trước Văn Cơ, sau Mi Hoàn, hiện tại lại tăng thêm Tú Nhi. Xem cô gái Triệu Vũ nhỏ nhắn kia cũng thập phần có ý tứ với chàng. Thật không biết lúc nào lại cùng thiếp tranh giành giường ngủ với chàng nữa.

Trương Lãng hứa hẹn nói:

- Không có đâu, nàng cứ yên tâm.

Tuy ngoài miệng nói như thế nhưng trong đầu lại lóe lên gương mặt của Đại Kiều, Tiểu Kiều, Chân Mật, Tôn Thượng Hương, Chúc Dung.

Dương Dung tỏ ra không tin nói:

- Được rồi, được rồi, lời chàng nói ai mà tin chứ. Không nói với chàng nữa.

Nói xong, cái miệng nhỏ nhắn lại ngáp một cái.

Hai người lúc này mới quay lại doanh trại nghỉ ngơi. Một đêm bình an vô sự trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng, trống trận nổi lên bốn phía, sát thanh rung trời.

Trương Huân thống lĩnh đại quân đến khiêu chiến Trương Lãng.

Các tướng lĩnh lập tức khẩn cấp tổ chức nghị sự.

Trương Lãng bữa sáng còn chưa kịp ăn, vội vàng chạy tới. Thấy chúng tướng đã xếp thành một hàng, tinh thần của người nào cũng phấn chấn, chờ đợi mình điểm tướng.

Vị tướng soái đẹp trai ngồi xuống, không nói lời nào, đảo con mắt qua lại trên người chúng tướng.

Bên ngoài tiếng trống vang trời. Nhưng bên trong trướng lại yên tĩnh đến nỗi tiếng lá rụng cũng nghe thấy.Một hồi lâu, rốt cuộc có người bước ra khỏi hàng nói:

- Chúa công, mạt tướng xin nguyện chiến.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại. Luyện Vinh thân cao tám thướng, sắc mặt đỏ như quả táo, lông mày thô, râu quai nón, lúc này đang đứng chờ với vẻ mặt chờ mong. Mấy ngày nay, Luyện Vinh cùng Từ Thử ở với Trương Lãng nhưng vẫn chưa có cơ hội thể hiện mình. Từ Thứ là người thứ nhất được trọng dụng, thường xuyên có cơ hội cùng với thủ hạ của Trương Lãng bàn chuyện đại sự với nhau. Còn y chỉ biết đau khổ chờ đợi cơ hội biểu hiện mình. Lúc này đại chiến, bởi vì tư lịch còn thấp, lại thấy Trương Lãng không có ý định điểm tướng thì liền đề cử mình.

Trương Lãng cũng nheo hai mắt lại, nhìn Luyện Vinh, sau đó lắc đầu tỏ vẻ không được.

Nhưng Luyện Vinh lại nôn nóng, liên tục lên tiếng hỏi:

- Chúa công vì sao lại lắc đầu? Phải chăng kỹ năng của Luyện Vinh yếu kém sợ làm hỏng danh tiếng của quân ta?

Trương Lãng lại lắc đầu, không lên tiếng.

Luyện Vinh thở hổn hển, sắc mặt nghiêm nghị, cất cao giọng nói:

- Luyện Vinh nguyện hạ quân lệnh…

Câu tiếp còn chưa kịp nói ra thì Trương Lãng bỗng nhiên cười rộ lên, cắt ngang lời của y, quát lớn:

- Được rồi, Vân Phi đã như vậy thì chuẩn cho ngươi xuất trận.

Luyện Vinh vui sướng, thầm nghĩ thủ hạ của Viên Thuật đều là hạng người túi rượu, không có mấy người là đối thủ của mình.

Trương Lãng bảo binh sĩ mang văn kiện đến cho mình, lúc này sắc mặt mới vui vẻ nói:

- Vân Phi đừng gấp, có thể nghe ta một lời.

Luyện Vinh lập tức nghiêm túc trở lại, trầm giọng nói:

- Mạt tướng xin nghe.

Trương Lãng gật đầu:

- Lần này xuất chiến, không phải dùng vũ lực là có thể giải quyết được vấn đề.

Chúng tướng đều cảm thấy kỳ quái. Luyện Vinh sắc mặt khó hiểu hỏi:

- Mạt tướng ngu ngốc, không biết ý tứ của chủ công.

Trương Lãng nhìn Điền Phong, ý bảo y giải thích.

Điền Phong cười bước ra khỏi hàng:

- Trận chiến này chỉ cho phép bại, không cho phép thắng. Nếu như tướng quân chịu bại thì được công, nếu thắng thì chẳng những vô công mà còn phải chịu xử phạt.

Mọi người đều sững sờ, đồng thời lại minh bạch vì sao Trương Lãng vừa rồi lại biểu hiện như thế.

Luyện Vinh cũng là người thông minh, thoáng một cái là hiểu ngay sự việc, nên có chút dở khóc dở cười. Muốn mình trá bại, việc này đúng thật là chưa có thử qua.

Trình Dục nhìn thấy biểu hiện của Luyện Vinh có chút mơ hồ thì cười thầm trong bụng, lại mở miệng kích thích nói:

- Luyện tướng quân chẳng những muốn bại mà còn phải bại cho đẹp, không để cho người khác nhận ra là ngươi đang trá bại. Như thế thì mới có thể tính công.

Cái này ngược lại lại càng quá đáng. Đã bảo người ta phải bại, lại còn phải bại cho đẹp mắt. Đây không phải là ép người sao? Luyện Vinh lúc này muốn về nhà rồi. Xem ra súng bắn chim đầu đàn, thật sự là có chuyện như vậy.

Chúng tướng trong nội tâm nhè nhẹ thở dài, thầm nghĩ vừa rồi cũng may là mình không có vội vã thỉnh lệnh. Bằng không thì tiêu rồi.

Luyện Vinh sắc mặt thập phần khó xử, lại không dám chối từ. Chỉ có điều có vẻ không thống khoái mà tiếp nhận mệnh lệnh.

Đứng trong hàng ngũ chúng binh, Luyện Vinh sắc mặt tỏ vẻ không vui. Gương mặt đỏ thẫm lại biến thành tái nhợt. Ai biểu mình tham công tham biểu hiện làm chi? Cứ im lặng chờ lệnh, bằng không thì cũng không có cảm giác uất ức như thế này. Nhưng trước khi xuất chiến, Trương Lãng đã an ủi y, nói trá bại chỉ là kế kiêu binh. Cho nên đừng để ở trong lòng, về sau còn có cơ hội thi triển chân tay thì lúc này mới có thể khiến Luyện Vinh thoải mái hơn một chút.

Luyện Vinh lĩnh ba ngàn binh mã rời khỏi doanh trại, chính mình ngồi ngựa xông lên phía trước.

Khi hai bên cách nhau ngàn bước, Luyện Vinh ghìm chặt chiến mã, trường mâu vung lên, chúng binh dừng lại. Y trên ngựa uy phong lẫm lẫm, mắng to:

- Tiểu nhi Trương Huân, còn không mau xuống ngựa đầu hàng. Gia gia sẽ cho ngươi chết được toàn thây.

Trương Huân đối với cái loại mắng ngoài trận chiến này kinh nghiệm rất nhiều, nên hai mắt nhắm lại, tay xoa xoa cầu tu, cũng không tức giận nhiều, chỉ quát lên:

- Ngươi là tướng địa phương nào? Sao Trương Lãng lại không đến?

Gương mặt đỏ thẫm của Luyện Vinh hiện lên một tia giễu cợt, ánh mắt khinh thường, lông mày khẽ động quát to:

- Chiến đấu với cái thứ chuột nhắt như ngươi, giết gà mà cũng dùng dao mổ trâu sao? Cớ sao chúa công nhà ta phải tự mình ra tay, chỉ một mình Luyện Vinh ta là được rồi. Còn không mau xuống ngựa nhận lấy cái chết.