Phong Lưu Tam Quốc

Chương 517: Hoài huyện đại chiến (hạ)




Những người ở trong lều đều cảm thấy kinh ngạc, khổ chiến nhiều ngày, Hoài thành lại là tòa thành không có giá trị khiến bọn họ không cam lòng.

- Cho nê hiện tại cần phải gấp rút tiến công Hoài huyện, tuy Trương Lãng đã đào thoát nhưng trong đó là các quan chức cấp cao, bắt được bọn chúng công sức chúng ta cũng không uổng phí.

Sắc trời vừa sớm, Hoài Cái lo lắng xông vào trong mật thất:

- Bẩm chúa công, đại quân của Tư Mã Ý tấn công, xem ra có ý cường công Hoài huyện.

- Rốt cuộc là thế nào?

Trương Lãng lầm bầm nói, lát sau lại cất tiếng:

- Hoàng lão tướng quân không cần nóng vội, Tư Mã Ý tính tình đa nghi, chắc hẳn không liều mạng làm tổn thất lượng binh mã lớn, ta đoán hôm nay hắn chỉ thăm dò hư thật quân ta.

Trương Lãng tự tin nói:

- Với tính cách trời sinh đa nghi của Tư Mã Ý, ta chỉ cần giữ chặt Hoài huyện cũng chiếm tiện nghi, ở bên trong đóng trọng binh bên ngoài thủ thành, hai chỗ này chặn đánh Tư Mã Ý.

- Trương Lãng Quách Gia là những đám xảo trá, tùy tiện cường công nhất định sẽ chịu sự kháng cự mãnh liệt, đến lúc đó quân ta tổn thất không nhỏ.

Tư Mã Ý ngồi ở trên ngựa nhìn Hoài huyện mà nói.

- Tướng quân quân ta phải chăng tấn công mạnh Hoài huyện, đem Hoài huyện nhanh chóng nắm lấy.

- Không thể, tin Triệu Vân tới đã truyền tới trong Hoài huyện bọn chúng sẽ tử chiến kháng cự, có lấy được bằng cách đó cũng là thắng thảm không khác gì thất bại.

Tư Mã Ý âm trầm nói.

- Vậy ý của tướng quân?

- Trước phái một phần đội ngũ thăm dò hư thật sau đó tiếp tục định đoạt.

Tư Mã Ý khẽ cau mày.

Tư Mã Ý quát to:

- Người đâu truyền Vương Hùng Tổ Lang Cảnh Kỷ Tiêu Bính hợp Kình Lịch Tân tới gặp ta.

Sáu người liền nhanh chóng tiến tới.

Tư Mã Ý liền ra lệnh:

- Vương Hùng Tổ Lang các ngươi dẫn một vạn binh mã cường công cửa nam, Cảnh Kỷ Tiêu Bính lĩnh một vạn binh mã tiến công cửa Bắc, thẳng tới huyện phủ, gặp bọn Quách Gia Trình Dục thì mau giết chết.

- Mạt tướng quân lệnh.

- Hợp Kình Lịch Tân hai người các ngươi lĩnh ba nghìn đội ngũ, từ hai cửa đông tây kiềm chế quân Giang Đông chủ lực.

- Mạt tướng quân lệnh.

Nói xong quân Tào tư từ hướng thẳng về phía Hoài huyện.

Ở phía cửa nam, tiểu bá vương Tôn Sách giết cho huyết nhục bay tứ tung, ủng hộ sĩ khí của quân Giang Đông rất lớn.

Quân Giang Đông vừa đánh vừa lui, đem mấy nghìn người còn thừa của quân Tổ lang vây khốn trong thành, sĩ khí của quân Tào giảm xuống vô cùng, Tư Mã Ý sau một hồi không thể cường công đành bất đắc dĩ thu binh.

Trương Sách đem đầu của Vương Hùng Tổ Lang treo lên đầu thành, cổ vũ uy phong của quân Giang Đông.

Trận chiến này, một lần nữa quân Giang Đông lại thắng.

Ở trong mật thất, Trương Lãng và Quách Gia đang bàn chuyện với nhau thì Hoàng Cái bỗng nhiên chạy tới báo tin:

- Chúa công đại quân Lữ Mông đã đánh hạ Tân Dã.

- Cái gì?

Quách Gia trừng mắt nhìn, sợ mình nghe lầm:

- Ngươi nói là đã đánh hạ Tân Dã?

Kỳ thật không chỉ Quách Gia mà Trương Lãng cũng kinh ngạc vô cùng.

Tư Mã Ý đương nhiên cũng nhận được tin tức này, chỉ là đối với Trương Lãng mà nói, nếu như Hoài Cái biết tin tức này không biết là nên vui hay nên lo, vui là đã dẹp xong Tân Dã mở ra môn hộ Hà Bắc, tiến tới đánh phá Ký Châu chư quận, cho dù không tới được Thái Hành sơn thì cũng là thành công lớn, mà sầu lo là Tư Mã Ý sau khi biết tin tức này sẽ cường công Hoài huyện.

Quả nhiên Tư Mã Ý sau khi biết được Tân Dã thất thủ liền nhanh chóng cường công mạnh Hoài huyện, Trương Lãng lâm vào tuyệt cảnh, nếu như thành phá đám người Trương Lãng nhất định thất bại.

- Ha ha.

Trương Lãng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, làm cho người ta choáng váng.

- Trình Dục.

- Có thuộc hạ.

Trình Dục liền ôm quyền nói.

- Ngươi lập tức mang thư cho Hắc Ưng vệ cho bọn chúng thoát khỏi dây dưa đại quân của Vu Cấm hỏa tốc tới Tân Dã.

Quách Gia lúc này vẫn không đoán được mà ôm quyền nói:

- Ý của chúa công là...

- Hừ, tin tức ở Tân Dã hiển nhiên đã truyền tới tai của Tư Mã Ý, mới khiến cho hắn không sợ hãi mà tiến công Hoài huyện, mệnh cho Hắc Ưng vệ kìm chế đại quân của Vu Cấm là một, một điểm khác thì làm cho Tư Mã Ý cảm thấy viện quân đã tiên về phía đông, Hoài Huyện đã lâm vào tuyệt cảnh.

Trương Lãng hừ lạnh hung hăng nói.

Quách Gia cúi đầu suy nghĩ mà nói:

- Ý của chúa công là, để cho Tư Mã Ý cho rằng Hoài huyện đã rơi vào tuyệt cảnh, hắn sẽ không cường công, kéo dài tới khi viện quân của Triệu Vân tới?

Kỳ thật Quách Gia cũng không tin rằng Tư Mã Ý dễ bị lừa như vậy.

- Đúng thế, chỉ cần kéo dài cho tới khi Triệu Vân tới là thắng.

Trương Lãng nói một tiếng.

Hoàng Cái lúc này lại chạy tới nói:

- Chúa công, Triệu Vân tướng quân viết thư, đại quân đã bị hắc ưng vệ dẫn dắt, sáng mai nhất định tới được Hoài huyên.

- Tốt.

Trương Lãng quát to một tiếng.

- Tư Mã Ý vẫn còn công thành?

Quách Gia lo lắng nhìn Hoàng Cái.

- Cũng may chúng tướng sĩ liều chết chống cự, quân Tào cũng có tổn thất không nhỏ giờ phút này Tư Mã Ý đã triệt binh rồi, tuy nhiên...

Hoàng Cái khó xử nói.

- Tuy nhiên điều gì?

- Ngày đêm nối tiếp chiến đấu, các tướng sĩ đã mệt không chịu nổi nữa rồi, nếu Tư Mã Ý lại công thành quân ta chỉ sợ chịu không nổi nữa rồi.

- Chỉ có thể đợi Tư Mã Ý tạm thời không tiến quân, chờ viện quân của Triệu Vân tới sao?

Trình Dục lẩm bẩm.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Trương Lãng liền nói:

- Chưa hẳn, ngày mai quân của Triệu Vân mới tới, lúc này Tư Mã Ý tiến công chúng ta toàn quân bị diệt, cho nên đảo khách thành chủ, chúng ta xuất binh tiến công Tư Mã Ý trước.

- Kế này tuy mạo hiểm,nhưng với tình thế lúc này nó là lựa chọn tốt nhất.

Quách Gia nhíu mày mà nói.

- Trình Dục nghe lệnh.

- Có thuộc hạ.

- Ngươi dẫn ba nghìn kỵ binh ra ngoài Hoài huyện, phát tín hiệu, đốt nhiều bó đuốc, tạo thanh thế Hoài huyện đánh tới.

- Mạt tướng tuân lệnh.

Trình Dục dù sao cũng không kém hơn Quách Gia bao nhiêu Trương Lãng vừa ra lệnh lập tức minh bạch.