Phong Lưu Tam Quốc

Chương 471: Vòng vây trùng trùng (thượng)




Triệu Vân ghìm ngựa mà nhìn, địch tướng Hồ Xa Nhi hiển nhiên không phải là người hán, trên mặt của hắn có một vết sẹo tay cầm đao đi nhanh như sao băng, điều mà Triệu Vân kỳ quái chính là, hắn lại là người vô cùng béo mập.

Hồ Xa Nhi dùng đao xông thẳng về phía Triệu Vân, hắn bước như bay trong chớp mắt đã cách Triệu Vân không tới ba trượng, ở bên ngoài quân Tào nhìn thấy Hồ Xa Nhi xuất chiến thì ai cũng lộ ra vẻ vui mừng, ở trong Thận huyện, chỉ sợ về mặt vũ dũng Lý Thông cũng không bằng Hồ Xa Nhi.

Hồ Xa Nhi quát to:

- Mau lưu danh lại.

Triệu Vân liền nói:

- Hồ Xa Nhi ngươi nghe cho kỹ, ta chính là Thường Sơn Triệu Tử Long.

Hồ Xa Ni cười khẩy:

- Hóa ra là một tên vô danh tiểu tốt, hôm nay ta cho ngươi biết sự lợi hại của Hồ gia.

Triệu Vân nói:

- Khá lắm hôm nay ta cho ngươi biết, nếu như ngươi còn sống quay trở lại thì bổn tướng quân không phải họ Triệu.

Hai người kích chiến với nhau, Triệu Vân làm ra bộ kinh hoảng động tác ngây ngốc, Hồ Xa Nhi mừng rỡ liền lao thẳng tới.

Triệu Vân cười lạnh tư thế phòng thủ rời rạc bỗng nhiên tràn ngập tư thái công kích, ngân thương phát ra sát khí, khiến cho binh sĩ bên ngoài cũng cảm nhận được.

Hồ Xa Nhi cảm thấy có biến muốn lui đã không được ngân thương của Triệu Vân giống như là long xà mang theo mưa to gió lớn trong nháy mắt đã đâm tới mặt hắn.

Hồ Xa Nhi hồn phi phách tán, đao giơ lên hi vọng ngăn cản được trường thương.

Triệu Vân làm gì cho hắn cơ hội, cả người nhảy lên đao thương hợp nhất một đạo thiểm điện đâm tới Hồ Xa Nhi.

Hồ Xa Nhi còn chưa rõ chuyện gìxảyảy ra thì đã thấy một đám điện chớp bay thẳng tới hắn kinh hãi mà nhìn Triệu Vân, vẻ mặt lộ ra sự không tưởng tượng được.

Mà Triệu Vân dùng trường thương xuyên qua lồng ngực của Hồ Xa Nhi, mượn đao nhấc lên, bay tới trên người của một quân Tào, hai chân một điểm, như chim én, rồi lại rớt xuống lương ngựa động tác hành vân lưu thủy vô cùng trôi chảy.

Tào Binh có người nhìn thấy thì cả kinh kêu lên:

- Hồ tướng quân chết rồi.

- Hồ Xa Nhi chết rồi.

Thanh âm này truyền đi tất cả đều kinh hãi nhìn Triệu Vân uy phong lầm lẫm.

Quân Tào trở nên rối loạn quân Giang Đông bắ đầu phóng hỏa, không đầy vài phút sau ánh lửa đã trùng thiên.

Lúc này ở phía sau vang lên từng tiếng gọi:- Trương Nam Tiêu Xúc ở đây Triệu Vân chớ hung hnăg.

Sau đó Trương Nam Tiêu Xích liền lao tới.

Triệu Vân cũng không đáp lời lên lưng ngựa mà nghênh chiến.

Triệu Vân dũng mãnh vô cùng một thương phá sự bao vây của hai người, thương thứ hai đâm vào Trương Nam lại để cho hắn vứt đao mà bỏ chạy, thương thứ ba giết chết Tiêu Xúc dưới ngựa, Triệu Vân hung hăng không ai bì nổi mà hô to lên:

- Còn ai dám xông lên?

Quân Tào e sợ chỉ có thể ở phía xa xa nhìn Triệu Vân không ai dám tới khiêu chiến.

Triệu Vân kỳ thực cũng mỏi mệt không chịu nổi tuy hắn anh dũng vô địch nhưng chém giết thế này khiến cho hắn phải tiêu hao nhiều thẻe lực lớn, nhưng may mà đã ngăn cản được khí thế của quân địch.

Đúng lúc này mảnh đất trung tâm của Minh A trấn lửa đã trùng thiên, ở trong đêm tối Minh A trấn bị thiêu đốt ửng đỏ một mảng, khói đặc cuồn cuộn bốc lên trên trời cao tới vài chục mét, mang theo luồng nhiệt lớn vô cùng, binh sĩ kêu cha khóc mẹ, đại bộ phân bị lửa của kho lúa nuốt chửng.

Lý Thông đã sớm đem đại đội nhân mã tới cứu viện nhìn thấy Minh A trấn bị bao bọc ở trong ngọn lửa sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt vô cùng, hai mắt tức giận hai tay không ngừng run run, đã xong tất cả đều đã xong Lý Thông cũng phải than thầm cho mệnh vận của mình mình, mình thật có lỗi với Tào Tháo vạn phần, Lý Thông biết rõ thế lửa đã tràn ra, toàn bộ Minh A trấn sẽ biến thành một vòng đất khô cằn, nhưng hắn không cam tâm buông tha dốc sức liều mạng thúc giục binh sĩ tiến tới cứu hỏa, hi vọng xuất hiện kỳ tích.

- Rốt cuộc là ai làm chuyện này làm sao quân Giang Đông lại dễ dàng trà trộn vào đại trại như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ai nói cho ta biết.

Lý Thông ở trên lưng ngựa hai mắt trở nên u ám phẫn nộ, trong miệng phát ra từng tiếng chửi bậy.

Phó tướng dưới cờ không ai dám lên tiếng, ai cũng run sợ đứng qua một bên.

Lý Thông chửi ầm lê:

- Đúng là một đám túi cơm, đại kế của chúa công cứ như vậy bị các ngươi phá hủy.

Lúc này có một phó tướng co lại thưa:

- Nghe phong thanh là địch tướng Triệu Vân trà trộn vào trong đại trại sau đó thừa dịp quân Giang Đông bên ngoài kìm chế quân ta chủ lực xuất động ra ngoài đột nhiên tập kích, thủ trại tướng sĩ vội vàng ứng chiến nhưng vẫn thất thủ.

Lý Thông vẫn không hiểu tại sao Triệu Vân lại trà trộn vào được nhưng tâm tình của hắn trở nên tỉnh táo hơn hắn u ám cười:

- Triệu Vân đã không cho ta sống thì ta dứt khoát cũng không cho hắn thoải mái.

Chúng tướng thấy Lý Thông lộ ra vẻ âm hiểm thì tất cả đều cảm thấy rét run.

Lý Thông lạnh lùng nói:

- Minh A trấn đã bị phóng hỏa vậy thì hãy để cho nó trở thành khô cằn, chuyện đã vậy bổn tướng quân không thể làm chủ rồi tuy nhiên chuyện kế tiếp làm không tốt ai cũng đừng muốn nhìn chúa công nữa.

Chúng phó tướng kêu lên:

- Kính nghe tướng quân phân phó.

Lý Thông ác độc nói:

- Triệu Vân đã như vậy thì đừng trách ta ngoan tâm thủ lạt, truyền lệnh tam quân đem Minh A trấn bao vây, chắn lối ra, tất cả điều ba nghìn cung tiễn thủ, lại đốt hỏa tiễn, ở bên ngoài bắn một lượt, hơn nữa báo cho Văn Trực hai vạn binh sĩ của hắn không cần trở về, tiếp tục vây tên tiểu tử Lục Tốn kia mặt khác báo xuống dưới để cho Chu Đỉnh mang năm nghìn binh sĩ phong tỏa tất cả lối ra tuyệt không để cho quân Giang Đông được sống sót.

Chúng tướng toàn thân cao thấp đều lạnh run họ không ngờ được rằng Lý Thông lại nghĩ ra mưu kế ác độc như thế, vì giết quân địch mà ngay cả mình và binh sĩ Minh A trấn cũng không để ý, chúng tướng dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn thì chỉ thấy Lý Thông lạnh lùng nói:

- Nhìn cái gì mau báo xuống dưới, trong vòng một nén hương, minh A trấn toàn bộ bao vây nếu như thời gian vượt qua, tàng thân trong biển lửa cũng đừng trách ta vô tình.

Nói xong Lý Thông liền giục ngựa rời đi.

Triệu Vân cảm thấy toàn thân nóng lên, lửa bên cạnh rít gào một phó tướng bên cạnh kinh hãi nói với hắn:

- Tướng quân tình hình không ổn rồi, đại bộ phận quân địch đã nhận được mệnh lệnh đình chỉ vây quân ta, rút khỏi nội trại, tập hợp những cỗ xe chắn ở cửa trại, muốn đem chúng ta nhốt vào trong nơi này.

Triệu Vân giương mày kiếm lên mà nói:

- Cần già phải sợ các ngươi cứ theo sau lưng bổn tướng quân, xung phong liều chết mà ra.

Triệu Vân nói lời này xong liền thúc ngựa xung phong ở trong ngọn lửa.