Phong Lưu Tam Quốc

Chương 450: Tái đấu Lữ Bố (thượng)




Lúc này bên tai gã vang tiếng hét nghiêm nghị như sấm nổ:

- Tên nhãi ranh kia đừng hòng động vào chúa công của ta!

Hầu Thành giật nảy mình, chỉ cảm thấy lỗ tai ù vang như sắp nổ tung, gã thầm kinh hoảng sợ sệt. Bỗng nhiên gã cảm thấy bên cạnh có đao phong mãnh liệt đánh tới.

Hầu Thành sợ vỡ mật, bản năng né sang bên cạnh.

Nào biết đao phong như tia chớp nhanh đến không thể tưởng tượng. Dù Hầu Thành đã phản ứng nhưng vẫn không tránh kịp, bị Điển Vi chém đứt eo, máu bắn tung tóe.

Song kích trong tay Điển Vi có một cái bắt đầu nhiễm máu kẻ địch.

Điển Vi một chiêu giết địch, lại còn giết một trong các đại tướng của Lữ Bố là Hầu Thành, phút chốc chấn động mọi người, ngay cả Lữ Bố cũng bị chấn kinh. Bình thường dù y biết Điển Vi dũng mãnh nhưng không để trong lòng, hôm nay trông thấy không ngờ một chiêu lấy mạng Hầu Thành, chỉ điểm này sợ là y không thể sánh bằng.

Giọng Trương Lãng lại vang lên:

- Hổ tướng Điển Vi, trong trăm vạn đại quân lấy đầu thủ tướng như lấy vật trong túi, tôm binh nhãi nhép các ngươi thì càng dễ như ăn cháo!

Lữ Bố và thuộc hạ trên mặt hoặc nhiều hoặc ít lộ vẻ sợ hãi. Danh tiếng Điển Vi sớm truyền khắp trong quân Giang Đông, còn bị Trương Lãng xưng là hổ tướng Giang Đông, một mình đánh không ai là địch thủ. Hôm nay chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền. Bây giờ nếu muốn ám sát Trương Lãng thì tất nhiên phải trước tiên giải quyết Điển Vi, nhưng dũng mãnh như gã thì ai là địch thủ đây?

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Lữ Bố.

Sắc mặt Lữ Bố cực kỳ khó coi, lúc xanh lúc trắng. Y quan sát vị trí vệ đội của Trương Lãng, Hàn Sơn mang theo Hắc Ưng Vệ một phần nhỏ bảo vệ quan viên, đa số người đã xông lên nhưng bị Hách Manh, Ngụy Tục dẫn ba, bốn mươi kiếm khách võ nghệ cao cường, năm mươi vệ sĩ chặn lại. Nhưng xem tình hình cực kỳ nguy hiểm, đám Hách Manh liên tục bại lui, đã có nhiều người bị thương. Không bao lâu sau sợ rằng toàn quân sẽ bị diệt.

Lữ Bố duỗi tay, quát to:

- Lấy binh khí tới!

Lữ Bố vừa thốt lời, trên mặt thuộc hạ của y đều lộ vẻ mừng như điên, khí thế bị Điển Vi áp chế lập tức tăng vọt.Bốn tiểu binh vất vả nâng lên Phương Thiên họa kích đã sớm chuẩn bị tốt, từng bước gian nan tiến lên.

Lữ Bố nắm Phương Thiên họa kích, khí thế lập tức biến đổi, cảm giác như núi cao khó trèo, uy phong lẫm lẫm. Biểu tình vốn có chút táo bạo cũng biến trầm ổn, càng anh tuấn kiên cường. Đôi mắt như bắn ra ánh lửa, toát ra sát khí đậm đặc, tựa mũi tên nhọn đâm hướng Điển Vi.

Trên khuôn mặt tục tằng của Điển Vi lần đầu tiên biến trầm trọng.

Cao thủ tranh tài, chưa cần ra tay, mỗi tiếng nói hành động liền biết manh mối ngay.

Hiển nhiên Điển Vi cũng cảm giác được Lữ Bố vô cùng cường đại, tập trung tinh thần vào vũ khí của y.

Chỉ Trương Lãng cảm thấy không ổn, nhất Lữ, nhị Điển, tam Quan, tứ Trương. Dù là tam quốc sử hay diễn nghĩa, võ dũng của Lữ Bố là không thể tranh luận luôn xếp hạng nhất. Cũng không phải nói Điển Vi không là đối thủ của y, hai người chưa từng đấu qua, ai thắng ai thua không nhất định. Nhưng vấn đề ở chỗ Lữ Bố đã có quyết tâm liều mạng chiến đấu, bùng phát ra năng lượng gấp, đôi gấp ba bình thường. Điển Vi thì rõ ràng lo ngại an toàn của hắn, sợ hắn có gì không hay nên đánh nhau khó tránh phân tâm. Cứ thế, sức chiến đấu giảm đi nhiều, so sánh thì Lữ Bố chiếm ưu thế hơn.

Không để Trương Lãng nghĩ nhiều, Lữ Bố đã cầm Họa Kích, mắt đỏ như lửa, vọt lên.

Y nói:

- Điển Vi cứ giao cho bổn tướng quân, các ngươi nhanh lấy đầu Trương Lãng!

Quách Hoàn luôn im lặng không nói bỗng nhiên mở miệng:

- Tướng quân, lấy tình hình hiện nay không thể giết Trương Lãng, chúng ta còn phải mượn hắn áp chế những Hắc Ưng Vệ, khiến chúng ném chuột sợ vỡ đồ.

Lữ Bố nâng lên họa kích, những vệ sĩ sớm tự động tránh đường cho y vào. Không trung tàn ảnh xen lẫn tiếng cười âm độc.

- Theo lời phu nhân, Trương Lãng tạm thời không chết, nhưng thiếu tay chân thế nào thì tùy các ngươi.

Trương Lãng bỗng nhiên giận dữ, thân thể xoay vòng tại chỗ, đôi tay tung bay trên dưới. Chớp mắt quan phục trên người hắn bị cởi xuống, lộ ra đồ đen bên trong. Dáng người vạm vỡ không vì mười năm sống an nhàn sung sướng mà có thịt dư, mỗi một khối cơ bắp vẫn là chất chứa lực lượng cường đại.

Hàn Cử Tử nhân lúc Tống Hiến phân tâm vì Lữ Bố, nhanh chóng tấn công vài chiêu, buộc gã luống cuống tay chân. Hàn Cử Tử không đuổi theo mà lùi về trước mặt Trương Lãng.

Gã nhỏ giọng nói:

- Chúa công cần gì tức giận? Lấy thân tôn quý của chúa công đâu cần đích thân ra tay? Đám Hách Manh chỉ có chút tài mọn, căn bản không thể ngăn cản Hàn Sơn và nhóm Hắc Ưng Vệ tùy thời có thể giết qua.

Trương Lãng lạnh lùng nói:

- Vậy họ còn chờ cái gì nữa? Vào lúc mấu chốt như vậy muốn chơi trò cổ vũ ta sao?

Trên mặt Hàn Cử Tử lộ biểu tình quái lạ nói:

- Thuộc hạ cũng không biết họ đang làm trò quỷ gì. Chỉ là thấy Chân tiểu thư ở đó vung tay múa chân hi hi…ha ha?