Phong Lưu Tam Quốc

Chương 440: Trương Diễm (thượng)




Trương Lãng dìu lão dậy, mỉm cười nói:

- Đại nhân không cần đa lễ, đợi ta viết thư khiến đại nhân chuyển giao cho thánh thượng, chứng minh quyết tâm. Đúng rồi, Hứa lão có cách nào đưa phong thư này đến tay thánh thượng không?

Hứa Khiêm mừng rỡ gật đầu, nói:

- Tướng quân hãy yên tâm, tuy lão hủ bị bãi quan nhưng trong triều còn có mấy tâm phúc.

Ngừng một chút, lão chần chờ nói:

- Tướng quân, không biết tại sao ngươi nhất định phải chờ vài năm? Nên biết khi tướng quân nghỉ ngơi lấy sức thì Tào Tháo đang tăng cường chính mình. Sau khi quét sạch phương bắc y không ngừng cường đại. Dù Giang Đông phát triển như thế nào, cuối cùng nội tình không dày, thua xa phương bắc. Quan Trung Hà Bắc rốt cuộc vẫn là trung tâm kinh tế toàn Trung Nguyên, điều kiện ưu đãi. Tướng quân dùng ba năm mới hồi phục nguyên khí, Tào Tháo chỉ cần một năm. Nếu tính tỉ mỉ thì tướng quân lặng im không phải hành động sáng suốt.

Trương Lãng ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý, nhưng trong phút chốc biết nên nói sao.

Hắn đành cười bảo:

- Việc này ta đã có suy nghĩ, Hứa đại nhân không cần lo lắng.

Hứa Khiêm thấy Trương Lãng chần chờ thì biết mục đích đã đạt được.

Lão gật đầu nói:

- Vậy xin tướng quân hãy viết thư đi.

Trương Lãng gật đầu, kêu một tiếng, thân hình xinh đẹp của Hàn Tuyết rất nhanh xuất hiện trong phòng họp.

Hàn Tuyết trải cuộn giấy ra, mài nghiên mực.

Trương Lãng đặt bút như thần, long mã tung bay, chưa tới nửa nén hương thì đã viết xong phong thư.

Hứa Khiêm hồi hộp nhận lấy thư Trương Lãng đưa qua, cẩn thận bỏ vào ngực, mặt đầy tươi cười.

Trương Lãng lấy ra ngọc bội, nói:

- Hứa lão, xin hãy nhận lại ngọc bội.

Hứa Khiêm lắc đầu nói:- Tướng quân, đây là thánh thượng cố ý đưa cho ngươi, hy vọng ngươi hành động dễ dàng chút.

Trương Lãng nghe lão nói thế thì không chút khách sáo, bỏ ngọc bội vào ngực, cười nói:

- Nếu đã vậy thì xin tạ thánh ân.

Hứa Khiêm nhớ nhà như tên, lập tức từ biệt chuẩn bị rời đi.

Trương Lãng không giữ lại, đứng dậy đưa tới cửa.

Hứa Khiêm đi ra Trương phủ, thở một hơi dài, khuôn mặt già nua tràn đầy nụ cười vui vẻ. Lão cẩn thận liếc Trương phủ một cái, thấy không có ai chú ý, lầm bầm một mình.

- May có Lưu hoàng thúc chỉ dẫn, nếu không thật đúng là nghĩ không ra chiêu dụ sói nuốt hổ này. Trương Lãng à Trương Lãng, tốt nhất là từ bây giờ ngươi sắp xếp trận chiến với Tào Tháo đi, càng nhanh đụng độ càng tốt. Đánh lâu vài năm thì binh lực, tiền lương hai bên tiêu hao càng nhiều càng tốt. Tốt nhất là hai ngươi lưỡng bại câu thương. Trương Lãng à, ngươi tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng, nhất định phải bám chặt Tào Tháo, để thánh thượng có thong thả thời gian bố trí, vậy triều Hán mới có hy vọng phục hưng.

Trương Lãng đưa tiễn Hứa Khiêm xong lòng có chút nóng nảy, chiến đấu với Tào Tháo chẳng những so đấu binh lực, trí tuệ còn là so đấu cả quốc lực. Từ xưa nam không thắng bắc. Một bên là liên quan đến khi hậu hoàn cảnh, mặt khác phương nam yên phận có ảnh hưởng khá lớn. Chế tạo ra phòng tuyến Giang Đông tối đa chỉ có thể phòng thủ, chặn bắc quân nam hạ. Nhưng muốn đánh đến phương bắc, hắn không có quốc lực hùng hậu làm cơ sở thì căn bản không khả năng làm được. Hiện nay xem tình hình thì phương nam ít nhất cần tĩnh dưỡng mấy năm mới đi vào quỹ đạo, mới có tư cách tranh một góc cùng Tào Tháo. Nhưng vấn đề là nếu hắn thật muốn tĩnh dưỡng vài năm, vậy thì Tào Tháo hoàn toàn càn quét phương bắc, một mình độc lập. Lấy điều kiện kinh tế phương bắc, phát triển nhanh chóng hơn xa phương nam, hắn không khả năng chiếm ưu thế gì. Rốt cuộc phải làm sao mới được đây? Trương Lãng lắc đầu thở dài, thoáng chốc không nghĩ ra nguyên nhân gì.

Lúc này Hàn Tuyết nũng nịu nói:

- Tướng quân ngẩn ngơ đằng đó làm gì? Phu nhân đang chờ ngươi đi qua dùng bữa kìa!

Trương Lãng nhớ tới Dương Dung và đứa con đáng yêu, tạm thời đặt buồn phiền sang bên.

Dương Dung, Văn Cơ, Điêu Tú Nhi, Mi Hoàn, các nàng đã ở trong phòng trò chuyện với nhau.

Trương Diễm đã có thể đi đường, phấn điêu ngọc mài. Đôi mắt đen láy ngây thơ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đáng yêu, giống như là búp bê sứ, làm người yêu thương. Lúc này cô bé không ngừng trêu chọc đệ đệ Trương Ly trong ngực Hàn Sương. Trương Ly được một tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, mập mạp đáng yêu. Bây giờ bé là bảo vật của cả nhà, dù là ai cũng rất quan tâm bé.

Dương Dung mắt sắc trước tiên phát hiện Trương Lãng mặt tươi cười bước vào cửa.

Tiếp theo Trương Diễm trong trẻo kêu một tiếng:

- Cha!!!

Bé mở cánh tay méo mập loạng choạng chạy tới.

Trương Lãng ngồi xổm xuống, đợi Trương Diễm chạy tới thì ôm lấy, râu cạ vào khuôn mặt non mềm của con.

Hắn cười hì hì nói:

- Tiểu bảo bảo, hôm nay có ngoan không? Có nghe lời của mẫu thân không?

Trương Diễm dùng sức đẩy mặt Trương Lãng tràn đầy râu ra, dùng giọng non nớt bảo:

- Cha, đau, cha nên cạo râu!

Trương Lãng bật cười, đôi tay nâng Trương Diễm lên cao, cười mắng:

- Ngươi biết cái gì? Râu là hình tượng đàn ông!

Trương Diễm không hề sợ, còn vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Không đúng, nương nói cha là lôi thôi nhất, chưa bao giờ cạo râu. Mỗi lần đều là mấy a di giúp cha cạo!

Trương Lãng ngẩn ra quay đầu nhìn Văn Cơ. Văn Cơ va chạm ánh mắt Trương Lãng, cúi gằm đầu, chỉ là từ bên mặt có thể thấy ra ý cười.