Phong Lưu Tam Quốc

Chương 437: Lữ Bố khả nghi (hạ)




Trương Lãng đi tới đi lui, biểu tình nóng nảy nói:

- Gần nhất thành trì nào có binh lực?

Điền Phong ngẫm nghĩ, nói:

- Tại Ngưu Chử có chừng năm ngàn nhân mã, Nam Từ cũng có ba ngàn binh sĩ, nhưng bây giờ họ đều ở đồn điền.

Trương Lãng vung tay lên, ra lệnh:

- Nhanh truyền lệnh của ta, điều tất cả quay về Mạt Lăng rồi tính tiếp. Việc đồn điền trước khiến dân chúng bản địa chăm sóc.

Điền Phong cũng hiểu sự việc khẩn cấp, không nói nhiều, vội vàng từ biệt, như lửa cháy mông đít lật đật đi làm việc.

Trương Lãng nhìn theo Điền Phong rời đi, bỗng hét to với ngoài cửa:

- Hàn Cử Tử!

- Có Hàn Cử Tử!

Theo tiếng đáp là một bóng người như mèo nhanh nhẹn xuất hiện. Một gã đoàn ông toàn thân bao trong đồ đen.

Trương Lãng lạnh lùng nói:

- Ngươi lập tức phái khoảng mười thị vệ lạnh lợi đi tìm hiểu quân đội Tào Nhân là lấy quân vốn có tổ chức hay hàng quân Hà Bắc chiếm phần lớn. Nhớ là phải trong thời gian nhanh nhất cho ta đáp án!

Hàn Cử Tử tự tin nói:

- Chúa công yên tâm, thuộc hạ nhất định cho ngươi đáp án vừa lòng!

Trương Lãng mày giãn ra một chút, nói:

- Ngươi đi xuống đi, thuận tiện gọi Hàn Sơn đến, ta có chuyện muốn hắn làm.

Hàn Cử Tử hành lễ đi ra ngoài. Lát sau, Hàn Sơn vội vã tiến vào.

Trương Lãng thấy gã vào, há mồm liền nói:

- Hàn Sơn, ngươi lập tức mang người điều tra kiểu trải thảm cho ta, trong phạm vi trăm dặm Mạt Lăng có động tĩnh gì đặc biệt chút lập tức báo cáo cho ta ngay. Đặc biệt chú ý xem gần nhất bốn phía có xuất hiện nhiều giặc cỏ hay sơn tặc gì không.

Hàn Sơn ý bảo đã hiểu, bước nhanh rời đi.

Thế này Trương Lãng mới nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ tới lúc Lữ Bố rời đi ánh mắt âm trầm, biểu tình đắc ý, Trương Lãng bề ngoài lạnh như băng trong lòng thiêu đốt ngọn lửa giận dữ, người tỏa ra sát khí kinh khủng. Nếu bây giờ Lữ Bố ở trước mặt Trương Lãng sẽ kinh ngạc, hắn bình thường luôn mặt mang tươi cười không ngờ sẽ có sát khí mãnh liệt đến thế.

Trương Lãng tự cho rằng đối xử với Lữ Bố không có gì không tốt, có nhiều chuyện đều nhường nhịn y. Nếu như bây giờ phát hiện Lữ Bố đang đùa giỡn với mình, coi như uổng công một phen, phập phồng lo sợ, Trương Lãng sẽ chỉ cười khổ mà thôi, chấp nhận tất cả. Nhưng nếu Lữ Bố thật là muốn phản bội hắn, vậy hắn sẽ không nương tay. Năm đó vì chuyện Quách Hoàn đã ra sai lầm, hậu quả là Chân Mật đối với hắn lạnh nhạt. Hôm nay tiếp tục sai, chỉ sợ hắn không còn ngày lành. Cho dù Lữ Bố ngươi là đệ nhất dũng sĩ triều Hán, trên ngựa là đệ nhất mãnh tướng, nếu ngươi dám đối địch với ta, phản bội ta, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt!

Nghĩ tới đây, Trương Lãng bỗng nở nụ cười, nụ cười cực kỳ tàn nhẫn.Lữ Bố đi ra ngoài không bao lâu thì giọng nói của Hàn Tuyết lần nữa cắt đứt suy nghĩ của Trương Lãng, kéo hắn thoát khỏi suy tư.

Trương Lãng tự giễu lầm bầm:

- Hôm nay đúng là nhiều việc thật, chuyện tốt chuyện xấu đều đến.

Hắn nhìn bộ dáng tươi ngon mọng nước của Hàn Tuyết, tâm tình buồn bực vì Lữ Bố theo đó biến mất.

Trương Lãng híp mắt nhìn Hàn Tuyết phong tư yểu điệu, cố ý gian tà trêu:

- Nha đầu kia, hôm nay có phải nàng xem ta chưa đủ bận, rảnh rỗi làm nàng chướng mắt? Lại tìm việc cho ta, có tin ta quất nàng không?

Ở chung nhiều năm như vậy, Hàn Tuyết làm sao không hiểu hắn chỉ hù người.

Nàng mím môi hồng, cười duyên nói:

- Tướng quân à, ngươi đừng trách nô tỳ nha, nô tỳ chỉ là hy vọng ngươi có thể trở thành tướng quân tốt cần chính yêu dân thôi.

Bị chụp cái mũ cao như vậy, Trương Lãng biến ngượng ngùng, tay chống cằm, cười tủm tỉm.

Hắn nói:

- Thôi đi, nha đầu nhà ngươi lanh mồm lanh miệng, ta nói không lại được chưa. Nói đi, là ai? May là lúc trước bổn tướng quân anh minh thần võ, chọn đàn mộc thượng đẳng chế ra, không thì dựa vào tốc độ kiểu này, ngưỡng cửa sớm bị ngàn vạn người đạp vỡ.

Hàn Tuyết bị lời của Trương Lãng chọc người, nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn.

Trương Lãng tâm tình sớm tốt lắm, đợi Hàn Tuyết cười đủ mới mỉm cười nói:

- Còn ai muốn gặp ta?

Hàn Tuyết thế mới nhớ đến việc chính, biểu tình bỗng biến bí hiểm.

Nàng nói:

- Tướng quân, có một quan viên tự xưng là từ Lạc Dương muốn gặp ngươi.

- Ồ?

Ánh mắt Trương Lãng trở lại như trước, biến vô cùng sắc bén.

Hàn Tuyết chu môi, vẻ mặt không vui nói:

- Cái lão già đó quần áo ăn mặc rõ ràng là dân chúng bình thường nhưng lại tự xưng là đại quan trong triều. Vốn môn vệ đại ca không tin. Nhưng nói cũng kỳ. Hắn lấy ra một ngọc bội muốn vệ môn đưa cho tướng quân. Hắn nói thấy thứ này rồi có gặp hay không thì tùy tướng quân. Môn vệ đại ca thấy ngọc bội không giống vật thường nên đã đưa tới.

Hàn Tuyết nói xong từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội, đưa lên.

Trương Lãng nhận lấy ngọc bội, chỉ thấy bàn tay lạnh lẽo, từ lòng bàn tay truyền đến dòng khí cực ấm áp, khiến tinh thần phấn chấn rất nhiều. Bề mặt ngọc bội sáng bóng, mềm nhẵn trong suốt như nước, chạm trổ rất tinh mỹ. Mặt trên điêu khắc rồng bay sống động như thật, giống như đang cưỡi mây về gió. Trương Lãng lật mặt sau, thấy bên trên khắc bốn chữ nhỏ ‘Như trẫm thân lâm’.

Trương Lãng hít ngụm khí lạnh, kinh kêu:

- Đây là ngọc bội hoàng đế tùy thân mang theo!

Hàn Tuyết nhớ tới hình tượng của ông lão kia, chu môi, vẻ mặt không tin nói:

- Không phải thật chứ tướng quân?

Trương Lãng rất nhanh tỉnh táo lại, nói:

- Trước không nói mặt trên bốn chữ ‘như trẫm thân lâm’, chỉ tính khối ngọc đã là điền ngọc cực phẩm, là khối báu vật vô giá, thêm vào chế tạo tinh điêu tế trác như vậy, hiển nhiên không phải người bình thường khả năng có được.

Nói xong những lời này, Trương Lãng có chút nghi ngờ hỏi:

- Khối ngọc này qua tay nàng, không lẽ mới rồi nàng không cẩn thận nhìn sao?

Hàn Tuyết mắt đầy tiếc nuối nói:

- Sớm biết vậy nô tỳ đã trước tiên ngắm một phen rồi.

Trương Lãng không đáp lời Hàn Tuyết, đầu óc vận chuyển nhanh. Từ thập thường thị loạn, triều Hán như mặt trời sắp lặn, tuy có Hiến đế nhưng đã suy bại. Gã sớm thành con rối của Tào Tháo, đại quyền trong triều, trung thần kẻ sĩ có chết, có bị biếm, cho dù có một số gai mắt cũng từ quan quy ẩn sơn lâm. Còn lại một ít thấy gió liền nghiêng, sớm đầu vào Tào Tháo. Hán Hiến đế bên người gần như đều xếp vào quân cờ của Tào Tháo. Hắn thì trừ mấy năm trước vì đưa về ngọc tỷ mà cùng mấy người trong triều có giao tiếp, vài năm nay gần như cắt đứt quan hệ, không có gì lui tới. Hôm nay bỗng nhiên có người tự xưng quan viên trong triều đến viếng, tay còn cầm ngọc bội đại biểu hoàng đế, không biết đến vì chuyện gì?