Phong Lưu Tam Quốc

Chương 396: Lỗ Túc hiến kế (thượng)




Lỗ Túc được Trương Lãng khen ngợi thì to gan hơn chút, nói tiếp:

- Nếu như viện quân của Chu Du tướng quân xuống dưới thì tin tưởng không bao lâu sau, đắn đo lợi hại rồi Thái Mạo sẽ đặt trọng tâm vào Nam Di, muốn đoạt trở lại Ba Khâu. Tới lúc đó đại quân nam hạ là lúc Hạ Khẩu bắt đầu phản công.

Quách Gia thật lâu không lên tiếng, biểu tình tràn đầy kinh ngạc nhìn Lỗ Túc vẻ mặt chất phác, thầm nghĩ quả nhiên một người kế ngắn hai người kế dài. Người có thể khiến chúa công chú trọng đúng là không có ai ăn chay cả. Mấy ngày qua gã vì lấy được Ba Khâu mà vội đến sứt đầu mẻ trán, không chú ý tới nước cờ Chu Du, xem ra muốn lật ngược bàn cờ thì phải trông vào Chu Du rồi.

Tuy Quách Gia nghĩ vậy nhưng miệng không quên nói:

- Chúng ta còn chưa thể quá đặt hy vọng vào Chu Du. Theo thư báo thì Chu Du đi xuống tới lui phải mất một, hai tuần, cho nên trong hai tháng này phòng thủ vững Ba Khâu mới là việc gấp rút.

Trương Lãng rất đồng ý cách nói của Quách Gia.

Hắn vỗ tay, lớn tiếng nói:

- Cố gắng đi, chúng ta đang thắng lợi. Chúng ta mong chờ nhìn thấy ba đường nhân mã quân địch phản kích sẽ cực kỳ thảm liệt. Cho nên hy vọng mọi người nâng cao tinh thần. Nhưng trước đó, chúng ta vẫn phải trước xử lý Kim Toàn đã, rồi chơi đùa với đám Văn Sính, Vương Uy.

Bởi vì trong lòng mọi người có hy vọng mới nên cảm xúc tăng vọt, hăng hái xin chiến.

Hai ngày sau, ba đường đại quân Văn Sính rốt cuộc có động tác, cùng lúc đó áp hướng Ba Khâu. Một đường do Vương Uy lĩnh hai vạn nhân mã tới gần Bạch Vân sơn, giằng co với gã là phụ tử Hoàng Trung, Mao Anh, Vương Côn, hai ngàn Sơn Việt binh phối hợp một ngàn khô lâu binh. Một đường do Văn Sính thống lĩnh một vạn nhân mã đã rời khỏi Thiên Nhạc sơn không đủ năm mươi dặm tạm xây dựng cơ sở. Tôn Sách, Mao Kiệt, Vương Trọng, các vị tướng cùng với một ngàn Sơn Việt binh, một ngàn khô lâu binh trấn giữ yếu địa. Một đường khác là Kim Toàn kết hợp với năm ngàn binh sĩ Công An cộng với một vạn đông nghìn nghịt đi tới Ngũ Tiêm sơn. Phụ tử Hoàng Trung, Hoàng Tự lĩnh một ngàn tinh binh, Trương Ninh lĩnh một ngàn khô lâu binh canh giữ trạm gác. Hàn Đương, Hoàng Cái dẫn hai ngàn tinh binh canh gác thủy trại. Một ngàn binh sĩ có Trương Lãng thống lĩnh thì cùng Quách Gia, Lỗ Túc, Triệu Vũ phòng thủ Ba Khâu thành.

Khô lâu binh của Trương Ninh lần đầu tiên lấy cách hỗ trợ phối hợp binh chủng khác ra trận. Trương Lãng mở rộng kho binh khí, điều ra vài chục vạn mũi tên phóng ở ba trạm gác để tăng cường phòng vệ.

Đêm hôm đó, canh ba, Trương Lãng ở trong thành cùng với ba ngàn binh sĩ thủy trại, thêm vào một ngàn binh sĩ Hoàng Trung gần như dốc hết sức đêm tập kích đại trại của Kim Toàn. Bởi vì Kim Toàn cho rằng Trương Lãng có ba đường nhân mã bảo vệ sẽ chỉ co đầu rút cổ phòng ngự, kết quả gã không đề phòng gì cả, bị Hoàng Trung, Hoàng Tự tới lui đột kích mấy lần, giết địch gần ngàn, thương tàn hơn phân nửa, đại trại bị đốt cháy, chỉ có thể rút lui hơn mười dặm.

Hoàng Trung không dám đuổi theo, rút về Ngũ Tiêm sơn.

Hai đường nhân mã khác nghe tin, kế hoạch chuẩn bị bởi vì Kim Toàn bại lui mà bị rối loạn, hai bên không hẹn mà cùng tấn công trạm gác Bạch Vân sơn và Thiên Nhạc sơn dồn dập, để khi chủ lực Trương Lãng chưa quay về thì cưỡng ép đánh chiếm trạm gác. Nào biết hai trạm gác sớm có phòng bị, tuy mỗi trạm gác chỉ có hai ngàn binh sĩ nhưng dựa núi nương sông, địa thế vững chắc, thêm vào cung tên đầy đủ, rất nhanh đuổi đánh từng đợt đột kích của đối phương.

Tới khi trời sáng thì Lưu quân thương vong liên tục tăng cao, quân Trương Lãng ít khi bỏ mình, thương tàn vài trăm.

Tới khi Hoàng Trung rút về, chi viện hai trạm gác khác thì Văn Sính mới cảm thấy không ổn, dẫn đầu rút binh.

Không lâu sau Vương Uy cũng bắt đầu rút về đại trại.

Trận chiến phòng thủ giết ba ngàn kẻ địch, chết trận chưa tới bốn trăm, có thể nói là thắng lớn.

Mấy ngày sau, Vương Uy, Văn Sính trừ phái phân đội nhỏ quấy rầy ra thì không động đậy, hiển nhiên muốn chờ quân Kim Toàn tập hợp trở lại rồi cùng nhau tấn công ba trạm gác.

Lần này Kim Toàn học khôn, từng bước cẩn thận. Hoàng Trung bất đắc dĩ, mắt thấy chúng đã tới dưới núi ba mươi dặm, lúc này quân Trương Lãng lần nữa chủ động xuất kích, ý định biến đổi. Sự thật chứng minh, điều Trương Lãng làm là cực kỳ chính xác.

Chịu đựng mấy ngày Vương Uy, Văn Sính, Kim Toàn ba đường nhân mã bao vây Ba Khâu, chiến cuộc bắt đầu dịu lại, nhưng Trương Lãng không dám thả lỏng chút nào. Bởi vì hắn biết rõ bão tố qua đi là ngắn ngủi bình tĩnh, tiếp theo sẽ tích lũy giông tố càng lớn hơn nữa. Cho nên phải tập trung tinh thần hết sức, lỡ đâu có sai sót gì sẽ thua cả cuộc chơi.

Nhưng chuyện tiếp theo ra ngoài dự đoán của Trương Lãng. Văn Sính đột nhiên không tấn công nữa, đã bốn ngày không có tiếng động gì, điều này khiến Trương Lãng vô cùng bất an. Ngẫm nghĩ vị trí chiến lược Ba Khâu có tầm quan trọng cỡ nào, quân địch không khả năng cứ bỏ mặc như vậy, bây giờ chúng không chút động tĩnh dường như đang ám thị sau lưng có âm mưu gì. Nếu như là minh đao thì Trương Lãng không sợ, chỉ lo lắng là ám tiễn của chúng thôi. Sau lưng Văn Sính chắc chắn có mưu kế gì, Trương Lãng khẳng định như vậy.

Một ngày lo lắng phập phồng trôi qua, rốt cuộc Trương Lãng không thể nhịn được nữa. Cho tới nay hắn lợi dụng ưu điểm bản thân, chủ động tấn công, thường có thể dắt mũi kẻ địch. Nếu như cứ ngồi chờ chết thì không phải phong cách của hắn. Xem ra phải một lần nữa chủ động tấn công phá địch, nghịch chuyển tình hình không ổn này.

Ban đêm, Trương Lãng kêu Quách Gia và Lỗ Túc tiến vào bàn bạc.

Hiển nhiên hai người cũng biết tại sao Trương Lãng gọi họ tới.

Vừa mới vào phủ lâu thì Quách Gia lập tức mở miệng nói:

- Chúa công, xem tình hình thì sẽ có biến động, đám Văn Sính mấy ngày nay không có động tĩnh gì, thuộc hạ nghi ngờ chúng giở trò gì đó.

Trương Lãng ánh mắt ý bảo hai người ngồi xuống ghế, sau đó sắc mặt nghiêm trọng nói:

- Cũng vì ta nghi ngờ điều này nên mới đêm khuya kêu các ngươi tới bàn bạc.

Quách Gia nâng lên tách trà thị nữ bưng tới, uống một ngụm rồi đặt xuống, suy tư. Nếu họ phát hiện Triệu Vũ tuy không có danh phận nhưng là phu nhân thật sự đưa trà rót nước cho họ, chỉ sợ vinh hạnh muốn chết, sẽ không bình tĩnh uống nước như vậy.