Phong Lưu Tam Quốc

Chương 395: Kỳ binh (hạ)




Trương Lãng chỉ vào phía xa, trầm giọng nói:

- Thám báo phát hiện tung tích của Vương Uy đã qua hai ngày. Hai ngày này bọn chúng không có chút động tĩnh nào, theo ta thấy thì chắc chúng đang chờ Văn Sính, Kim Toàn, ba đường binh mã hợp lại tấn công Ba Khâu của ta. Nếu mỗi một đường tấn công một trạm gác, chỉ sợ chúng ta sẽ rất khó chịu đựng.

Hoàng Trung nói:

- Chúa công nói rất đúng. Ba đường trạm gác, từng chỗ công phá, chúng ta lại không thể ngay bây giờ lui về giữ Ba Khâu thành, vậy thì tương đương nhường bến cảng cho người. Điều này ngược lại với ý tưởng của chúa công là ban đầu khống chế bến cảng, khống chế đường thủy Trường Giang.

Mắt Trương Lãng lóe tia sáng khác lạ, lạnh lùng nói:

- Mặc kệ ra sao, chúng ta chỉ có nước tử chiến đến cùng, chết cũng phải giữ vững.

Quách Gia suy tư nói:

- Nếu khe núi bảo vệ được Ba Khâu, chỉ phòng thủ là cực kỳ khó khăn. Chúng ta cần ba đường nhân mã giáp công, mỗi cứ điểm đối với chúng ta cực kỳ quan trọng. Theo địa hình hiện tại muốn phòng thủ thì không thể lấy cách bình thường suy tính.

Tôn Sách lên tiếng:

- Không sai, chúng ta không thể bị động phòng thủ. Người xưa có câu, trong thủ mang công. Câu nói này thích hợp nhất với chúng ta hiện nay. Chỉ cần nghĩ cách gì khi chúng cho rằng chúng ta thử tủ thì bỗng phân ra một đội ngũ, thế thì áp lực của chúng ta sẽ giảm bớt nhiều, phòng thủ Ba Khâu cũng tăng lớn xác xuất thành công.

Các vị tướng rất đồng ý cách nghĩ của Trương Lãng.

Hoàng Trung cười nói:

- Nếu đã muốn xuất kích, ba đường binh mã nên lựa chọn một. Theo thuộc hạ thấy, Võ Lăng Kim Toàn có thể làm đối thủ ra tay. Người này mơ tưởng hão huyền, làm việc xúc động, có thể nhân lúc còn chưa ổn định thì ba quân cướp trại ra, trước phong tỏa nhuệ khí, sau phá mũi nhọn, Kim Toàn chắc chắn thất bại. Hai đường khác tất nhiên sẽ không ngồi yên được, cường công Ba Khâu, đến lúc đó khiến chúng có đi mà không có về, xem thử sự lợi hại của chúa công.

Quách Gia gật đầu, đồng ý nói:

- Cách của Hoàng tướng quân có thể làm, đánh bất ngờ, đột ngột ra tay thì tất nhiên sẽ ra ngoài dự đoán của kẻ địch.

Trương Lãng dùng ngón tay gõ mặt bàn, sau đó từ từ lắc đầu.

Hắn trầm giọng nói:

- Cách này chỉ có thể đả kích sĩ khí quân địch chứ không chân chính đánh gục Kim Toàn được. Chờ gã tập hợp lại thì tất nhiên sẽ tập trung tinh thần cao độ, vị tướng này cực kỳ nguy hiểm.

Quách Gia thản nhiên nói:

- Lấy tình hình trước kia xem ra, muốn một ngụm nuốt hết ai đều cực kỳ khó khăn.

Trương Lãng vắt óc nghĩ nửa ngày, thở dài nói:

- Xem ra lời của Hán Thăng cũng là cách hay. Tương đối với Văn Sính hay Vương Uy, Kim Toàn đúng là dễ bóp hơn. Tốt lắm, vậy cứ quyết định như thế. Nhưng nhất định phải đề cao cảnh giác hai đường khác, đặc biệt là cái tên Vương Uy, gã tương đương quen thuộc ưu khuyết điểm phòng tuyến Ba Khâu. Chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường. Ai, một mình tác chiến, chúng ta không thể không suy xét tất cả khó khăn.

Lúc này Lỗ Túc vẻ mặt chất phác đứng phía dưới Tôn Sách, bỗng bước ra khỏi hàng.Gã nghiêm túc nói:

- Tướng quân, kỳ thực chúng ta vốn không cần một mình tác chiến. Hiện nay chúng ta chiếm lĩnh Ba Khâu, tại sao không sai lính truyền tin cho Điền đại nhân, để họ điều động một vạn thủy quân, dọc theo Xích Bích xuống sông chi viện? Như vậy chẳng những tăng mạnh khống chế Ba Khâu, còn có thể tăng sức uy hiếp đối với Giang Lăng. Hơn nữa bản thân có khả năng hành động hơn.

Trương Lãng vỗ đùi, giống như tỉnh giấc mộng, hô to:

- Chết tiệt, nếu không phải Tử Kính nhắc nhở thì ta quên mất!

Tôn Sách mặt đầy mê mang nói:

- Điều động thủy quân Xích Bích xuống dưới? Vậy Hạ Khẩu nên làm sao? Hơn nữa quân địch không thể nào không phát hiện ra!

Mắt Trương Lãng híp thành khe hở, cười toe toét cắt ngang:

- Bá Phù, nếu như ta điều động thủy quân đến Ba Khâu, người nói đám Thái Mạo, Hoàng Tổ sẽ nghĩ sao, sẽ có hành động gì?

Tôn Sách nhướng mày kiếm, không chút suy nghĩ nói:

- Chắc chắn sẽ tăng cường thế công với Hạ Khẩu!

Trương Lãng cười hì hì gật đầu, nói tiếp:

- Cho dù binh sĩ phòng thủ của ta dọc theo sông đi lên, ngươi nói xem trong khoảng thời gian ngắn chúng có thể đánh chiếm Hạ Khẩu, Xích Bích được không?

Tôn Sách vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Lời này rất khó nói, lấy mưu lược của Điền tiên sinh, Hoàng Tổ không khả năng một hơi nuốt vào Hạ Khẩu, Xích Bích, cứ điểm có lực phòng ngự cực mạnh như thế. Nhưng điều động một vạn binh sĩ rồi chỉ sợ ngắn thì ba tuần, dài thi một tháng Hạ Khẩu sẽ có nguy hiểm.

Trương Lãng nghiêm túc nói:

- Không sai, nhưng nói đi phải nói lại, ta không phải thật sự điều động binh lực Hạ Khẩu, như vậy tương đương với đem ưu thế mình mới xây dựng hủy bỏ. Chiếm được Ba Khâu mà mất Xích Bích, được một cái mất một cái thì chúng ta vẫn không có lợi gì.

Tôn Sách mê mang hỏi:

- Vậy ý của chúa công là?

Trương Lãng cười to nói:

- Ta thật sự quên mất, lúc chúng ta đi ra chẳng phải đã lệnh cho Chu Du, khiến hắn dẫn theo một vạn thủy quân còn đang luyện tập tại Nhu Tu lĩnh, dọc theo sông đi lên chi viện tiền tuyến sao?

Tôn Sách vỗ trán, mắt lóe tia sáng hưng phấn, hét to:

- Đúng rồi!

Trương Lãng nói:

- Qua hơn một tháng, chắc bọn họ sắp đến Hạ Khẩu rồi.

Tôn Sách giãn đôi mày chau, gật đầu liên tục.

Trương Lãng lại cười dài vài tiếng, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Hắn quay đầu nói với các vị tướng:

- Một vạn đại quân của Chu Du nếu thật sự đến thì chiến dịch sẽ khá là thú vị. Thái Mạo tưởng tấn công Hạ Khẩu, trong khoảng thời gian ngắn không thể đánh chiếm được. Cùng lúc đó trong lòng gã sẽ lo lắng Ba Khâu tạo ra uy hiếp, điều binh đi thì lại sợ Hạ Khẩu phản công, không đi thì lo lắng ta sẽ thẳng đến Nam quận. Ha ha, thật là quá thú vị.

Các vị tướng nghe Trương Lãng nói thì tâm tình biến vui sướng, ai cũng lộ vẻ mặt vui mừng, giống như Kinh Châu đã nằm trong tay vậy.

Trương Lãng đi tới bên cạnh Lỗ Túc, vỗ mạnh bả vai không tính rộng của gã, cảm kích nói:

- Tử Kính bình thường không nói không rằng, tới lúc mấu chốt một chữ ngàn vàng, một câu bừng tỉnh người trong mộng. Nếu có thể xoay chuyển cục diện bị động giằng co, ngươi chính là có công đầu!

Lỗ Túc lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người được Trương Lãng khen ngợi, gò má nóng ran, gã là người thành thật chỉ biết cười ngây ngô.

Lúc này Trương Lãng đã sớm không còn vẻ buồn bực trước đó, cười tươi nói:

- Tại sao ngay từ đầu ta không nghĩ tới chứ? Chiếm cứ Ba Khâu chẳng những cắt đứt đường thủy của Lưu quân, cũng mở ra con đường từ Trường Giang thông đến Kinh Châu!