Phong Lưu Tam Quốc

Chương 380: Hoàng Trung gặp nguy (thượng)




Hàn Huyền tức ói máu, quát:

- Người đâu, kéo Dương Phổ xuống chém cho ta! Còn ai dám nói giùm Hoàng Trung cũng chém hết!

Cảm xúc bất mãn bắt đầu lan tràn trong lòng các binh sĩ Lưu Bàn. Không biết là ai bắt đầu, một đám người xông hướng Hàn Huyền.

Hàn Huyền bỗng thấy sợ hãi, vội vàng la to:

- Binh sĩ, binh sĩ, giết hết đám phản tặc này cho ta!

Lời của Hàn Huyền rốt cuộc chọc giận tất cả binh sĩ Lưu Bàn, một đám người không kiềm chế nữa xông lên.

Hàn Huyền sợ đến mất hồn vía, chỉ biết liều mạng hét:

- Binh sĩ!!! Binh sĩ!!!

Nhưng binh sĩ giận dữ xông lên bao vây đội thân vệ của Hàn Huyền, người nào hơi chút phản kháng là sẽ bị loạn đao chém chết, tình hình cực kỳ hỗn loạn. Hàn Huyền bình thường ỷ vào mình quyền cao chức trọng, không bao giờ ngờ nổi sẽ có tình hình như vậy.

Hoàng Trung đau đớn thống khổ nhìn tình hình, dây thừng trên người lão đã sớm được binh sĩ cởi ra, nhưng đấu tranh tâm lý còn chưa kết thúc. Phút chốc lão không biết nên làm sao.

Binh sĩ Trường Sa thành sắp tới rồi, thuộc hạ Lưu Bàn giận dữ đã băm Hàn Huyền thành thịt nát, thân vệ binh của gã chạy trốn tứ phía không thoát khỏi vận mệnh bị loạn đao chém chết. Quản sự thấy tình hình không tốt sớm chạy trốn, chỉ có Dương Linh ngây ngốc đứng đó, giơ cao đao chẳng biết chém chỗ nào. Hoàng Trung thấy Hàn Huyền bị giết, Trường Sa hỗn loạn, thầm thở dài, mặt buồn bã. Thôi thôi, tất cả nghe theo số trời đi.

Năm mươi dặm ngoài Trường Sa thành.

Lưu Bàn ngồi trong doanh trướng của Trương Lãng, trên người không có xiềng xích gì. Đúng thế, khi Hàn Sơn chém một đao dù trọng thương Lưu Bàn nhưng không lấy mạng lão. Sau đó lão bị Hàn Sơn một chưởng đánh ngất xỉu bắt trở về.

Trương Lãng ngồi một bên, từ từ uổng trà, hiển nhiên còn chưa biết biến cố ở Trường Sa thành. Lưu Bàn ngồi đó lặng im không nói, trên người nhiều chỗ quấn băng vải. Hoàng Tự đứng một bên, thỉnh thoảng liếc Trương Lãng, sắc mặt cực kỳ nôn nóng.

Trương Lãng nhếch hai chân lắc lư, cười nói:

- Lưu Bàn, ngươi thua nên tâm phục đi, nếu không phải Hoàng Tự ở trước mặt ta tha thiết cầu xin, ta đã sớm lấy mạng ngươi. Ngươi nói xem hiện tại muốn ta làm thế nào?

Lưu Bàn tràn đầy tình cảm nhìn Hoàng Tự, sau đó lạnh giọng nói với Trương Lãng:

- Lưu ta thất bại, là thua dưới âm mưu quỷ kế của ngươi. Nếu quang minh chính đại chiến đấu, chỉ sợ ngươi chưa chắc thắng được ta. Nhưng muốn sống trên chiến trường là không từ thủ đoạn, điều này ta không còn lời nào để nói. Nếu đã thua thì muốn chém muốn giết xin cứ tự nhiên.

Trương Lãng cười ha hả nói:- Ngươi biết rõ ta sẽ không giết ngươi, nói vậy có phải là lộ ra ngươi rất có khí khái?

Lưu Bàn ngẩn ra, phút chốc không biết nói gì, chỉ thấy tràn đầy xấu hổ.

Trương Lãng nói:

- Bây giờ ta có hai con đường cho ngươi đi. Một là đầu hàng ta, một cái khác là đưa ngươi về Giang Đông, giải giáp về quê, từ nay về sau trải qua ngày tháng an nhàn. Không biết ngươi muốn chọn cách nào?

Trương Lãng gật gù bảo:

- Nếu ngươi chọn đầu hàng ta thì tất nhiên ta sẽ rất vui mừng. Nhưng nói thật, ta không thể không đắn đo quan hệ giữa ngươi và Lưu Biểu. Cho nên dù ngươi thật sự muốn đầu hàng ta thì ta cũng sẽ không chấp nhận. Chỉ có nước tìm một nơi thế ngoại đào nguyên cho ngươi, trải qua cuộc sống bình dân là cách tốt nhất. Vậy thì ngươi có con đường sống, ta cũng có thể ăn nói với Hoàng Tự, Hoàng Trung. Nhưng nếu ngươi trốn về Kinh Châu, lại đối địch với ta thì đừng trách ta không nể tình.

Lưu Bàn chỉ yên lặng nhìn Trương Lãng, không nói tiếng nào. Hoàng Tự mặt tràn đầy khó hiểu và cảm kích nhìn Trương Lãng.

Lúc này, tiếng cười sang sảng của Quách Gia từ bên ngoài lều truyền vào.

Gã nói:

- Chúc mừng chúa công! Chúc mừng chúa công!

Trương Lãng đứng lên.

- Chúa công thật anh minh, Hàn Huyền cho rằng Lưu Bàn chết, quả nhiên muốn lấy đầu Hoàng Trung, kết quả kích động binh sĩ Du huyện bất mãn, trong loạn quân bị Dương Phổ giết chết rồi. Hiện giờ Dương Phổ mở cửa thành đầu hàng, chỉ chờ chúa công tiếp nhận!

Đôi tay Trương Lãng mạnh vỗ vào nhau, to tiếng rống:

- Tốt lắm! Trường Sa đã định, có thể lấy Ba Khâu rồi!

Lưu Bàn nghe tới Trường Sa làm phản thì bỗng thấy trời đất xoay tròn, mất hết hy vọng.

Một lúc sau lão mới lẩm bẩm nói:

- Ý trời không thể trái. Trương Lãng mưu kế chồng chất, xem ra Kinh Châu sớm muộn gì sẽ thay chủ. Ai, ta nhận điều kiện của ngươi.

Khi Lưu Bàn nói lời này thì như già đi hàng chục tuổi.

Hoàng Tự thấy vô cùng xót xa, run giọng nói:

- Lưu thúc thúc…

Lưu Bàn lập cập đứng lên, đi tới trước mặt Hoàng Tự, dùng tay đầy vết chai run rẩy sờ gò má gã, giọng nức nở nói:

- Ngươi trưởng thành, còn lợi hại hơn thúc thúc năm đó, sau nay phải trả hiếu nghe chưa.

Hoàng Tự gật mạnh đầu, mắt ứa ra nước mắt.

Trương Lãng thầm than, cùng Quách Gia đi ra đại doanh.

Kiến An năm thứ sáu, năm hai trăm lẻ hai công nguyên, Trương Lãng dùng kế đoạt Trường Sa, không đánh mà thắng. Chẳng những có được mãnh tướng Hoàng Trung tham gia liên minh, còn vì trận chiến Kinh Sở giữa mình với Lưu Biểu chiếm được quyền chủ động quan trọng. Hắn bắt đầu bốn phía điều động binh lực Lưu Biểu, khiến gã mệt mỏi ứng đối. Cùng lúc đó giảm bớt nhiều áp lực phòng tuyến vùng Xích Bích. Về mục đích chiến lược thì đã hoàn toàn đạt được mục đích ban đầu. Thái Mạo biết Trường Sa thất thủ, Ba Khâu có nguy hiểm, không thể không điều động ba vạn binh sĩ Hán Dương, tự mình dẫn đội vội vàng nam hạ chi viện. Bởi vì gã biết rằng một khi Ba Khâu gặp nguy, Trường Sa thủy lục giang hoàn toàn bị cắt đứt. Không còn uy lực thủy quân thì sao lấy được Hạ Khẩu? Cùng lúc đó, gã còn viết thư cho Lưu Biểu, hy vọng có thể được đại tướng chi viện, binh phát Công An, đoạt lại Trường Sa. Trong đó Thái Mạo còn mơ mộng có thể tại vùng Ba Khâu cùng Trương Lãng quyết tử chiến, một ngụm nuốt hết quân tác chiến chủ lực của Trương Lãng, đánh bại Giang Đông.

Hoàng Tổ nhận được lệnh của Thái Mạo, không dám hành động thiếu suy nghĩ cường công Hạ Khẩu. Nên biết rằng trong thời gian một tháng ngắn ngủi, tấn công Hạ Khẩu tổn thất ít nhất trên năm ngàn binh sĩ, gần vạn binh sĩ bị thương. Hạ Khẩu vẫn vững như Thái Sơn, phòng thủ chắc chắn. Trong đó có phần công loa rất lớn của Điền Phong và Trình Dục. Kỳ thực Hoàng Tổ không hề biết rằng, tuy Hạ Khẩu tổ chức phòng tuyến rất tốt nhưng có một sai sót trí mạng. Đó chính là liên tục phòng thủ một tháng, vật tư quân dụng cơ bản đã ở trạng thái ba vô, đặc biệt là hết cung tên. Thử nghĩ xem, tại thời mạt Hán, làm bên phòng thủ quan trọng nhất là mũi tên, nếu không đủ thì sẽ ra sao? May là Trương Lãng kịp thời đột phá Trường Sa, kiềm chế quân Thái Mạo, cho đám Trình Dục cơ hội thở dốc. Nếu không thì Hoàng Tổ lấy ưu thế binh lực, tre già măng mọc, Hạ Khẩu không thể chống đỡ nổi.

Trường Sa bị đánh chiếm ngày thứ hai, Trương Lãng lập tức lên bắc hội hợp với Ngụy Diên, bắt đầu nắm chặt thời gian mưu đồ Ba Khâu.