Phong Lưu Tam Quốc

Chương 365: Đại chiến trên sông (hạ)




Trương Lãng trợn trừng mắt, hai tay đặt sau đầu, người dựa vào ghế chủ soái, duỗi lưng.

Hắn hơi bất mãn nói:

- Từ khi nào các ngươi lại lén bàn bạc rồi? Tại sao không cho ta cùng tham gia?

Quách Gia giải thích:

- Cũng không có gì, chỉ là vô tình cùng Điền Phong trao đổi chút ý kiến thôi.

Trương Lãng lười biếng nói:

- Vậy nói xem, ý kiến của các ngươi là cái gì?

Quách Gia nói:

- Xem tình hình trước đó, tuy có thể từ Hán Dương đánh ra lỗ hổng nhưng khó khăn không nhỏ, rất có thể sẽ trả cái giá không rẻ. Tin tưởng lấy tính toán keo kiệt của chúa công thì tuyệt đối sẽ không cho phép.

Nói đến câu sau, gã khẽ cười, hiển nhiên không phải lần đầu tiên trêu chọc Trương Lãng.

Trương Lãng nặng nề hừ mũi, cười mắng:

- Sao tự dưng lại lôi ta vào nữa?

Quách Gia bật cười, chậm rãi biến nghiêm túc nói:

- Phòng tuyến vùng Hán Dương nghiêm ngặt như vậy, lại có mấy vạn đại binh của Thái Mạo tại Miện Dương tùy thời tiếp viện, trong phút chốc không cách nào phá nổi. Nếu đã vậy thì theo ý kiến của thuộc hạ, không bằng chuyển dời trọng tâm chiến lược, chỉ huy nam hạ, chiếm vùng Ba Khâu. Còn về Giang Hạ, lấy tài trí của Trọng Đức, võ nghệ thủy chiến của đám Tưởng Khâm, Chu Thái, thêm vào ưu thế địa lý thiên nhiên Hạ Khẩu, cho dù không đánh bại được kẻ địch thì tự bảo vệ mình chắc không thành vấn đề.

Mắt Trương Lãng sáng lấp lánh, tay phải chống cằm, suy tư nói:

- Ý của Phụng Hiếu là chúng ta dời mục tiêu, tấn công hướng Ba Khâu?

Điền Phong tiếp lời:

- Không sai. Chủ lực thủy quân của Lưu Biểu ở Giang Lăng, dọc theo sông xuống thì sẽ qua Ba Khâu. Nếu muốn rút lui, đường Hán Thủy trước có Hạ Khẩu cắt sông, sau có Tam Giang khẩu chặn ngang, đường này không đi được, vậy thì Ba Khâu trở thành trạm trung chuyển duy nhất. Hãy thử tưởng tượng, chỉ cần quân ta bóp chặt nơi này, tấn công có thể khiến thủy quân xuôi dòng chạy thẳng Nam quận, có thể chở binh sĩ xộc tới Hoa Dung đạo, phòng thủ có thể ngăn thủy quân đối phương nam hạ, cắt đứt chi viện trên sông như phía Ô Lâm, khiến quân ta hành động càng co duỗi tự nhiên.

Trương Lãng mỉm cười nói:

- Ước mơ là tốt đẹp nhưng hiện thực rất tàn khốc. Ngươi cho rằng Thái Mạo ăn cơm không chắc? Hai vạn binh sĩ của Vương Uy, mặt sau tùy thời có viện quân, đâu giống các ngươi hát dễ nghe hơn.

Quách Gia bỗng nhiên nở nụ cười cực kỳ quái lạ.

Trương Lãng phát hiện điều đó, buồn bực nói:

- Lại có chiêu gì mới đây?

- Nếu chúa công đã nói đến nước này thì thuộc hạ không che lấp nữa. Phải đoạt Ba Khâu, cần xuống tay Trường Sa.

Quách Gia nói không che lấp nhưng kết quả vẫn khiến Trương Lãng cực kỳ tò mò.Trương Lãng cố nén xúc động túm Quách Gia đập một trận, ngoài cười nhưng không cười nói:

- Chắc ngươi đã tính trước hết rồi?

Quách Gia cười tươi rói nói:

- Ba Khâu lưng dựa Vân Mộng Trạch, chịu bốn cột như Tương, Nguyên nhập vào, hồ rộng đến ngàn dặm. Diện tích phòng thủ cực kỳ lớn, chỉ dựa vào một đội Ba Khâu thì rất khó phòng ngự. Cho nên nó cùng Trường Sa nương tựa lẫn nhau, nếu Trường Sa thất thủ thì tương đương mở ra cửa nam Ba Khâu. Đến lúc đó, chúa công sẽ có hai loại lựa chọn, một là tiếp tục bức ép Ba Khâu, một là đi xuyên qua thẳng tiến Hán Thọ, tấn công Công An, uy hiếp Giang Lăng. Dù là loại nào đều có tính chủ động mạnh, có thể đem binh lực của Thái Mạo điều động bốn phía, vì chúng ta đưa đến cơ hội quan trọng.

Trương Lãng suy tư, nói:

- Nếu Trường Sa có gì rục rịch thì chắc chắn Vương Uy sẽ không ngồi nhìn đâu. Mà ta không khả năng đem mấy vạn đại quân Võ Xương điều động hết. Cứ như vậy, muốn đánh chiếm Trường Sa thì khó khăn cực kỳ lớn.

Quách Gia cười nói:

- Chúa công, ngươi vẫn là quên trong tay có một lá bài cực lớn.

Trương Lãng ngơ ngác hỏi:

- Lá bài nào?

Quách Gia bí ẩn nói:

- Chúa công nghĩ kỹ lại đi.

Trương Lãng đột nhiên bừng tỉnh, nói:

- Không lẽ là Hoàng Tự?

Quách Gia vỗ tay, cười to nói:

- Chính là người này! Không ngờ nghĩa cử mấy năm trước của chúa công chẳng những vì mình thắng được một mãnh tướng, còn vì trong trận tranh đấu trạm trung chuyển với Lưu Biểu Kinh Châu tăng một quả cân quan trọng.

Trương Lãng lờ mờ hiểu ra cái gì nhưng không sờ được mấu chốt, lòng cực kỳ sốt ruột.

Hắn biểu tình vô cùng kích động nói:

- Phụng Hiếu, ngươi nhanh chóng nói thẳng ra hết đi, nếu còn dài dòng thì ta thật sự đánh ngươi đó!

Quách Gia nói:

- Hoàng Tự là một vị tướng tài không tệ chút nào, càng quan trọng hơn, gã là con trai của Hoàng Trung.

Lúc này Điền Phong cũng lên tiếng:

- Hàn Huyền Trường Sa vì Lưu Bàn là cháu của Lưu Biểu mà không dám chậm trễ, sắp đặt lão đi Du huyện làm tướng thủ. Nhưng Hàn Huyền đối xử với Hoàng Trung không được tốt lắm. Theo chúng ta tại Trường Sa tìm hiểu tin tức thì Hoàng Trung bởi vì làm người chính trực công bình, cực kỳ ghét chuyện ác, tại Trường Sa rất có uy vọng. Nhưng Hàn Huyền tâm địa xấu xa, nhận hối lộ vơ vét tài sản, khinh nhờn lương thần, gần tiểu nhân. Hoàng Trung ở trước mặt Lưu Bàn lên án Hàn Huyền không đúng, sau bị Hàn Huyền biết được, luôn ghi hận trong bụng. Chẳng qua Hoàng Trung được Lưu Bàn nể trọng, cho nên Hàn Huyền không còn cách nào. Nếu chúa công sai người từ giữa làm khó dễ, xúi giục Hoàng Trung nội ứng ngoại hợp thì Trường Sa thành vật nằm trong túi.

Trương Lãng cất tiếng cười to, mắt híp thành khe hở. Quách Gia và Điền Phong ở bên cạnh cười hùa theo.

Trương Lãng cười xong mới liếc Quách Gia một cái.

Quách Gia bị ánh mắt giễu cợt của Trương Lãng khiến người nhột nhạt, khó hiểu hỏi:

- Chúa công, nhìn thuộc hạ như vậy làm chi?

Trương Lãng thản nhiên nói:

- Ngươi cho rằng xúi giục Hoàng Trung sẽ dễ dàng thế sao?

Quách Gia hơi kinh ngạc nói:

- Thuộc hạ biết Hoàng Trung làm người trung nghĩa, tri ân báo đáp. Nhưng mượn quan hệ Hoàng Tự, lại có nhiều chỗ bịa đặt với Hàn Huyền, tất nhiên Hàn Huyền sẽ không buông tha cho, tới lúc đó sẽ là tình huống quân bức thần phản, thần không thể không phản.

Trương Lãng cúi đầu suy tư, hiển nhiên sự việc không dễ dàng như Quách Gia đã nói.

Quách Gia thấy Trương Lãng không nói tiếng nào, liếc Điền Phong, cũng rơi vào im lặng.

Thật lâu sau Trương Lãng mới dùng giọng khàn khàn nói:

- Giống như ngươi đã nói, quân ta nam hạ Trường Sa, chưa nói tới phòng tuyến Xích Bích, nhưng binh lực tiêu hao nhiều như vậy chỉ sợ Thái Mạo sẽ phát hiện. Đến lúc đó tăng cường phòng ngự Ba Khâu thì sợ rằng quân ta không thể chiếm được chút chỗ tốt.

Quách Gia nói:

- Không đâu, nhưng theo ý của thuộc hạ thì chúa công đích thân mang theo một vạn nhân mã lặng lẽ nam hạ, còn lại ba vạn đại quân ngụy trang tiếp tục cường công phòng tuyến Hạ Khẩu Xích Bích. Thêm nữa phải hấp dẫn ánh mắt Thái Mạo, hấp dẫn phần lớn binh lực của gã từ Hán Dương giằng co. Đương nhiên gã biết rằng muốn cướp lại quyền khống chế Hạ Khẩu, nhất định phải tiêu diệt chủ lực quân ta. Nếu không thì Hạ Khẩu chỉ là một giấc mơ bọt bèo.