Phong Lưu Tam Quốc

Chương 359: Hồ Phàn Dương (hạ)




Trương Lãng lấy làm kỳ hỏi:

- Tại sao Phụng Hiếu khẳng định như vậy?

Quách Gia chỉ bản đồ, nói:

- Xin chúa công xem đi.

Trương Lãng đi tới, mấy người bên cạnh cũng xúm lại.

Quách Gia chỉ vào bản đồ, nói:

- Bỏ qua việc quân ta không đủ binh lực, tại Hán Dương, Hoàng Tổ đóng giữ hai vạn thủy quân, rải rác ở Phụ Nam, Hoài Tức, Nháo trấn. Tuy binh lực phân tán nhưng mỗi nơi cách nhau không hơn mười dặm. Một khi có chiến sự thì có thể rất nhanh điều động mỗi nơi chi viện tới, hình thành quân đội cơ động. Hơn nữa họ phong tỏa mặt sông nghiêm ngặt, khống chế khá rộng, dù chúng ta tấn công điểm phòng ngự nào, sơ xuất một cái là hình thành thế bị bao vây.

Trương Lãng nghe xong gật gù.

Quách Gia nói tiếp:

- Còn nữa, Hoàng Tổ đặc biệt sai con trai cả Hoàng Xạ đóng ở Ô Lâm, hiển nhiên là sợ chúng ta giống như trước hành binh quỷ đạo, từ chỗ yếu nhất một hơi đột phá. Vùng Ô Lâm mặt nam đối Lâm Giang, sau lưng dựa núi, còn có hai đường đông tây, đoạn đường khó đi, đằng trước tiếp Hán Dương, sau lưng có Miện Dương. Cho nên nói trú đóng chỗ này chứng minh Lưu Biểu so với trước kia càng thêm chú trọng quân ta tấn công để mà phòng bị. Lỡ xuất binh, Ô Lâm có thể vòng sông chặn đường lui của quân ta. Cho nên nói bây giờ xuất binh, lấy Hán Dương làm lỗ hổng đột phá là không hợp lúc.

Tuy Quách Gia phủ định ngay lập tức nhưng dường như Trương Lãng từ trong đó ngửi ra được điều gì.

Hắn chờ hỏi:

- Vậy đổi chỗ khác thì sao? Ví dụ như Ba Lăng? Hoặc là Trường Sa chẳng hạn?

Quách Gia cười nói:

- Vậy thì càng không thể. Ba Lăng lưng dựa Động Đình, bắc dựa Trường Giang, nam tiếp Trường Sa. Nhưng nhìn từ góc độ chiến lược thì đây là nơi chiến thủ, cứ điểm quan trọng liên tiếp với Miện Dương và Trường Sa. Ai có chút đầu óc sẽ hiểu vị trí này quá quan trọng, Lưu Biểu phái Vương Uy canh gác, chính thức xem nơi này là trọng địa. Thử nghĩ xem, một vùng quan trọng như vậy, hắn sẽ dễ dàng cho ngươi đánh sao? Còn Trường Sa, ha ha, vậy không cần ta giải thích, quân ta binh lực không nhiều, xuất binh Trường Sa chẳng những phân tán binh lực, về tuyến đường bảo hộ cũng khó mà bảo đảm được, rất dễ dàng hình thành cục diện một mình xâm nhập.

Trương Lãng có chút nản lòng nói:

- Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy rốt cuộc phải làm sao?

Quách Gia thản nhiên nói:

- Hiện tại chưa thể nóng vội, cứ giữ yên tĩnh như vậy đi. Phòng tuyến của Lưu Biểu đúng là không thể công kích, nhưng một khi điều động thì chẳng biết sẽ ra sao?

Trương Lãng buồn bực nói:

- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?

Quách Gia bí ẩn nói:

- Cái gì cũng không làm.Trương Lãng ngây ngẩn, mọi người cũng khó hiểu ý của Quách Gia.

Thái Sử Từ thắc mắc hỏi:

- Không lẽ cứ bị động chịu đòn như vậy à? Đó không phải phong cách của chúa công!

Quách Gia nói:

- Chuyện này Phù hạo hiểu rõ nhất, để hắn nói đi.

Ánh mắt mọi người thoáng chốc tập trung vào người Điền Phong.

Điền Phong cười mắng rằng:

- Tại sao lại đẩy cho ta hả?

Quách Gia học động tác của Trương Lãng, nhún vai bảo:

- Ngươi thật sự là rõ ràng nhất mà.

Điền Phong không cằn nhằn gì nữa, ánh mắt tự tin khiến gã trông thong dong bình tĩnh.

Điền Phong nói:

- Cũng không có gì, chẳng qua là đạo làm tướng, trên biết thiên văn, dưới hiểu địa lý mà thôi.

Trương Lãng khó chịu nói:

- Phù Hạo, kêu ngươi nói chút việc, làm gì kiêu ngạo như vậy, mau nói coi!

Điền Phong cười hì hì nói:

- Gần đây thuộc hạ ban đêm xem thiên tượng, phát hiện tinh vân không ổn định, quần tinh tối đen, chắc chắn có điều lạ thường. Nghĩ tới nay là cuối xuân, mùa hè sắp tới, là mùa Giang Nam mưa dầm. Cho nên thuộc ra kết luận rằng không bao lâu sau, khí trời sẽ biến đổi, mưa to rào rạt, đường lầy lội, nước dâng thủy triều, nói không chừng giang lưu ngập lụt. Tất cả điều này cực kỳ bất lợi cho việc hành quân. Nếu như Lưu quân không ai tính ra được điều này, không cần chúng ta xuất binh, chừng nửa tuần hoặc là một tuần mùa mưa đều sẽ đánh ngã chúng thôi.

Trương Lãng nghe thế cất tiếng cười to. Thuật chiêm tinh của Điền Phong ở trong quân đoàn Trương Lãng cực kỳ nổi danh. Gã đã nói vậy thì gần như khẳng định rồi, thế nên mỗi người có mặt đều thầm thở ra hơi dài.

Trương Lãng hưng phấn nói:

- Nếu thật sự là vậy thì trừ báo cho thủ tướng Hạ Khẩu chuẩn bị sẵn sàng chống lụt, đại quân chúng ta có thể trước tiên trú tại Sài Tang nghỉ ngơi một tuần, để trận mưa dầm này trước tiên mài mòn duệ khí của Lưu quân đã. Tiếp theo là sẽ lúc tốt nhất để chúng ta xuất binh.

Quách Gia cười nói:

- Chính là thế đó. Tai họa thiên địa đâu phải sức người có thể đối kháng được? Đến lúc quân Lưu Biểu trải qua trận tai nạn này, phòng tuyến tất nhiên sẽ lỏng lẻo, đây mới là lúc xuất binh tốt nhất của chúng ta.

Thái Sử Từ hỏi:

- Thời gian một tuần này chúng ta cũng nên có hành động gì chứ?

Trương Lãng cười nói:

- Tử Nghĩa, cho ngươi thời gian nghỉ ngơi ngược lại ngươi thấy không quen hả?

Đôi mắt Thái Sử Từ trước kia bắn ra tia sáng bốn phía theo thời gian trôi qua biến nội liễm, chỉ ngẫu nhiên chớp lóe tia sáng chưa từng mất đi, biểu thị gã vẫn như năm đó dũng mãnh quả cảm, chẳng qua biến càng thêm thâm trầm có quyết đoán mà thôi.

Gã ngại ngùng nói:

- Đúng vậy. Chúa công khẩn cấp triệu thuộc hạ đến, vốn tưởng chuẩn bị một trận đánh đã đời, ai biết đột nhiên nghe phải nghỉ ngơi một tuần, thần kinh mới căng thẳng giờ lỏng xuống, có chút hụt hẫng.

Trương Lãng vỗ bả vai gã, nói:

- Cuộc đời vô thường, gió mây biến đổi, tuy bề ngoài là vậy nhưng chúng ta tuyệt đối không thể sơ sẩy dù chỉ một chút. Từng giây phút sẵn sàng chiến đấu!

Quả nhiên mọi thứ như Điền Phong đã nói, mấy ngày sau gió mây biến đổi, liên tiếp đổ mưa to nửa tuần. Vùng Trường Giang địa thế thấp, nước ngập núi, lũ lụt tai họa. Vị trí cao nhất cũng là đất trôi đã lở cây bứng rể. Kinh tế tổn thất không ít, còn trên đường thì khó mà gặp bóng người. Cảnh tượng phồn hoa trước kia nay biến vô cùng thê lương.

Tuy Trương Lãng đã sớm có chuẩn bị, nhưng không ngờ trận mưa to này điên cuồng đến vậy, có không ít phòng tuyến rơi vào tê liệt. Bên Lưu Biểu càng thảm, rất nhiều binh sĩ không hề phòng bị chết đuối trong lũ lụt. Xe lương thì buộc phải ngừng, binh sĩ bị kẹt tại đó, ngay cả sinh hoạt hằng ngày đều thành vấn đề. Càng đừng nói tường thành sụp khắp nơi, nước lũ ngày càng dâng cao.

Trận mưa to đem Thái Mạo nguyên bản tâm cao khí ngạo từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục. Binh sĩ oán thán, Lưu Biểu quát mắng, tất cả điều này khiến Thái Mạo không biết làm sao, chỉ có thể hàng ngày cầu nguyện ông trời mau ngừng cơn mưa. Nhưng việc không hay liên tục xảy ra, đê đập Hán Thủy có kẽ nứt, nếu không sớm sửa chữa thì tùy thời sẽ tan vỡ. Thái Mạo bất đắc dĩ tìm hết cách, chuyển binh sĩ lên chỗ cao, cố gắng khiến đại quân không bị tổn thất. Còn dân chúng Hán Dương thì sao? Đi chết đi, trước lo mạng mình đã rồi nói.