Phong Lưu Tam Quốc

Chương 348: Giải quyết tâm nguyện(hạ)




Tôn Sách yên lặng không nói Chu Du thầm kéo cánh tay áo của hắn, Tôn Sách quay đầu nhìn Chu Du trong mắt hiện ra vẻ mong đợi sau đó thầm thở dài một tiếng, mình đã thua tất cả coi như vì thiên hạ muôn dân trăm họ mà dốc một phần lực Tôn Sách ở trước mặt bao nhiêu người sửa sang lại y phục sau đó cung kính hành đại lễ với Trương Lãng:

- Kể tử hôm nay Tôn Sách nguyện quy hàng tướng quân.

Trương Lãng hưng phấn co thể khiến cho Tôn Sách kiêu ngạo làm như vậy thật không dễ.

Trương Chiêu thấy thế liền chúc mừng:

- Chúc mừng tướng quân có thêm một mãnh tướng.

Trương Lãng cười đến không ngậm miệng lại được.

Chu Du cũng nói:

- Huynh trưởng huynh đã xuất lực vì chúa công rồi Hoàng Cái Lỗ Túc bọn họ chúa công cũng vô cùng ưa thích huynh cũng nên đi khuyên bảo.

Tôn Sách liền gật đầu.

Trương Lãng đại hỉ liên tục hắn nói với đám Trương Chiêu:

- Hôm nay là ngày tốt lành, các ngươi cùng đến phủ ta mời khách. Lần trước ta từ trong tay thương nhân mua được mấy bình hảo tửu Tây Dương ta uống một mình không cam lòng cho nên muốn mời các ngươi đến uống cùng.

Trương Hoành lộ vẻ đau khổ:

- Rượu Tây Dương, chỉ sợ hạ quan một ly đã gục.

Trương Hoành mê hoặc mà nói:

- Chúa công nghe nói rượu Tây Dương này rất kịch liệt có đúng không?

Trương Lãng nghiêm trang nói:

- Thật sự.

Trương Chiêu nở ra nụ cười nói:

- Được càng mạnh càng có lực tuy nhiên có người sợ một ly cũng không uống rược đầu óc choáng váng ha ha.

Trương Chiêu vô ý tứ mà cười ha hả.

Trương Hoành trừng mắt hổ lên:

- Khá lắm Trương Chiêu ngươi giễu cợt ta ngày mai chúng ta đấu cờ ai thua thì phải mời mọi người tới Dạ Hương lâu uống vài chén, thế nào?

Trương Chiêu cười không ngừng tuy nhiên biểu lộ trên mặt vô cùng buồn cười.

Trương Hoành mờ ám nói:

- Ai chẳng biết Trương Chiêu thừa hơi, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều thông, ngươi không nói ngươi sẽ đánh cờ thua chứ?

Trương Lãng lúc này ở bên cạnh trêu ghẹo nói:

- Không phải Giang Đông nội chính đại thần còn đánh cờ sao?

Trương Chiêu tức giận không muốn mất mặt như vậy liền nói:

- Đánh thì đánh ta chẳng lẽ sợ ngươi.

Tuy nhiên trong lòng hắn thầm kêu khổ Trương Hoành kỳ nghệ không bình thường toàn bộ Mạt Lăng không ai là đối thủ của hắn, vấn đề này ai cũng biết lúc này không ít người đang cười trộm.

Tôn Sách nhìn thấy quần thần của hắn hòa thuận liền hâm mộ.

Trương Lãng bỗng nhiên nói với Tôn Sách:

- Ngươi xem nói chuyện với bọn họ quên mất chúng ta đi ra ngoài ở nơi này lâu rồi thật sự không tốt.

Tôn Sách hướng về phía Trương Lãng mà cười nói:

- Tướng quân đi ra ngoài trước đi tại hạ trước hết đi xem Hoàng Cái bọn họ.

Trương Lãng nhìn Tôn Sách chằm chằm trong mắt tựa hồ có ý trách tội.

Tôn Sách nhìn Chu Du Chu Du nói với Trương Lãng:- Chúa công chúng ta đi ra ngoài trước đi.

Tôn Sách thấy Chu Du cố ý nhấn mạnh hai chữ chúa công thì minh bạch cắn răng một lần nữa mà nói:

- Chúa công người yên tâm đi.

Trương Lãng lúc này mới thở mãn nở ra nụ cười vung tay lên nói;

- Người đâu mang thứ đó lên.

Đám thị vệ đằng sau liền mang quan phục lên Trương Lãng liền nói:

- Cho Bá Phù thay đổi.

Thị vệ ba chân bốn cẳng cho Tôn Sách thay đổi sau khi thay đổi diện mạo Tôn Sách toát ra nhuệ khí Trương Lãng khen thầm không thôi.

Tôn Sách khuyên bảo Hoàng Cái Hàn Dương Trình Phổ bọn họ đều nguyện ý quy hàng Trương Lãng.

Thực lực của Trương Lãng gia tăng thủ hạ nhiều hơn.

Đúng lúc Trương Lãng chiêu hàng Tôn Sách thì Lưu Bị ở Giang Lăng đang gặp khổ.

Lưu Bị mang theo Quan Vũ kết quả nửa đường bị phục kích cũng may được Quan Vũ liều mình bảo họ mới khiến cho Lưu Bị được chạy thoát.

Lưu Bị chạy nạn tới một sơn thôn.

Đúng lúc này một thôn đồng tiến tới, chưa đợi Lưu Bị mở miệng đã hỏi:

- Đây có phải là Lưu Bị hoàng thúc.

Lưu Bị kỳ lạ liền hỏi:

- Làm sao ngươi biết?

Thôn đồng kia cười nói:

- Chúa nhân nhà ta phân phó để cho ta ở đây chờ đại nhân.

Lưu Bị kỳ quái nói:

- Sao ngươi lại biết là ta.

Thôn đồng liền đáp:

- Chủ nhân nành ta nói Lưu hoàng thúc quần áo phóng khoáng tướng mạo phi phàm cái này chẳng phải là đại nhân sao?

Lưu Bị ngạc nhiên rồi hỏi:

- Chủ nhân nhà ngươi là ai tại sao lại có bổn sự biết trước như vậy?

Thôn đồng đáp:

- Chủ nhân nhà tiểu nhân là Tư Mã Vi đạo hiệu là Kính Thủy tiên sinh.

Lưu Bị chưa từng nghe qua đại danh người này lần này thấy mình gặp phải kỳ nhân thì vội vàng để cho thôn đồng mang tới.

Thôn đồng dẫn Lưu Bị đi không đầy nửa nén hương thì tới một gian nhà tranh tiền viện còn gieo trồng một ít rau quả.

Ở bên trong có tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại sau đó có tiếng cười to:

- Dây đàn ngừng lại hiển nhiên là có khách quý tới, Tiểu Tam còn không mau mang khách quý tới đây.

Tiểu đồng thanh thúy ứng tiếng mang Lưu Bị đi vào.

Lưu Bị chậc lưỡi tán thưởng, vào trong phòng lập tức dò xét Kính Thủy tiên sinh này.

Tư Mã Vi đã qua thất tuần đầu tóc bạc trắng nhưng thần tái sáng láng không hề có chút gì già yếu ngược lại càng già càng lộ ra vẻ dẻo dai, tinh thần vô cùng, lúc này hắn cười mị mà nhìn Lưu Bị.

Lưu Bị hành lễ nói:

- Lưu Bị bái kiến Kính Thủy tiên sinh, hôm nay có duyên thật là tam sinh hữu hạnh.

Tư Mã Vi cười nói:

- Tại hạ là một thảo dân nhàn vân dã hặc không đáng để Lưu hoàng thúc thi lễ như thế, tiểu đồng ngươi mau mang trà ngon ra đây.

Tiểu Đồng ứng tiếng liền lui xuống.

Lưu Bị nhập tọa khó dằn nổi hỏi:

- Kính Thủy tiên sinh làm sao biết Bị hôm nay sẽ gặp nạn?

Tư Mã Vi cười nói:

- Thảo dân bình thường rảnh rỗi thích xem bói chữ nhìn trời xem thiên văn hiểu một hai, đêm qua tử khí đông qua quân tình lóng lánh thảo dân kỳ dị liền gieo một quẻ, biết được hôm nay hoàng thất gặp rủi ro quả thực không sai.

Lưu Bị cảm thấy bội phục vô cùng liền động lòng yêu tài, tán thán nói:

- Kính Thủy tiên sinh đúng là kỳ tài đương thời nếu như tiên sinh chịu rời núi hiệu lực vì Hán thất chỉ sợ thiên hạ đã sớm thái bình.

Tư Mã Vi mỉm cười nói:

- Lưu hoàng thức nói vậy tuy nhiên lão hủ đã nhàn vân nhã hạc quen thói tự do tự tại chỉ sợ bất lực.

Lưu Bị nghe vậy thì ảm đạm tinh thần.

Tư Mã Vi hỏi:

- Lưu hoàng thúc có biết ai có ý gia hại không?

Lưu Bị lắc đầu:

- Bị không rõ.

Tư Mã Vi gật đầu nói:

- Là Thái Mạo.

Lưu Bị kinh ngạc sau đó tức giận.