Phong Lưu Tam Quốc

Chương 196: Không chịu chạy trốn




Dương Dung lúc này cũng nhịn không được mà lui về nắm lấy Trương Lãng khổ sở nói:

- Lão công thương thế của chàng không nhẹ mau đi đi.

Trương Lãng vững tâm như sắt sống chết không đi không để ý tới sự cầu khẩn của Dương Dung và chúng Ưng vệ.

Dương Dung ứa nước mắt hướng về hai Ung vệ bên cạnh mà nhìn hai người hiểu ý trái phải kẹp tay Trương Lãng sau đó mặc kệ Trương Lãng phản kháng mãnh liệt mau chóng rút khỏi, mà Dương Dung thì dẫn sáu Ưng vệ cản lại ở phía sau.

Địch quân thấy Trương Lãng muốn lui thì hét lớn:

- Đừng để cho Trương Lãng chạy mọi người mau đuổi theo.

Tầm mười tên đại hán áo xám muốn vứt bỏ Ưng vệ truy đuổi Trương Lãng nhưng lại bị Ưng vệ cuốn chặt lấy cất bước gian nan.

Mà một trong bốn thủ lĩnh vừa đuổi tới đã bị Hoàng Tự vung lê hoa đao ra ngăn cản.

Chúng Ưng vệ cao thấp một lòng, dưới sự dẫn dắt của Triệu Vũ và Hoàng Tự tử chiến không lùi, không cho địch quân tiến thêm nửa bước, thủ lĩnh áo xám tuy lợi hại nhưng dưới sự chống đỡ của Triệu Vũ và Hoàng Tự nhất thời cũng khó có thể đánh hạ.

Lúc này Hoàng Tự bỗng nhiên kêu lên:

- Triệu tiểu thư mau đi theo bảo vệ chúa công nơi này giao cho mỗ.

Triệu Vũ vốn nghĩ ngợi Trương Lãng rời đi nàng lòng như lửa đốt, nghe thấy Hoàng Tự nói vậy liền vui mừng cầm Mai Hoa thương vừa lui vừa nói;

- Hoàng đại ca nếu như không kiên trì nổi thì mọi người phá vòng vây sau này gặp lại ở Giang Đông.

Hoàng Tự hào khí ngập trời nói:

- Tiểu thư yên tâm mỗ còn không để mấy người này vào mắt.

Đại hán áo xám nổi giận lôi đình vừa định truy kích Triệu Vũ thì đã thấy ở bên cạnh lóe lên bốn ánh dao thép, vây quanh bọn hắn khiến cho bọn hắn không thể thong dong mà rút đi.

Hai người đối chiến với Hoàng Tự cả giận nói:

- Oa nhi hảo khí phách mau lưu lại danh hào.

Hoàng Tự dùng Lê Hoa đao vô cùng đẹp mắt hắn đánh lui đối thủ sau đó cao giọng nói:

- Hai người các ngươi nhớ kỹ tên của đại gia, mỗ chính là Nam Dương Hoàng Tự.

Người nọ không nói nhiều lời cùng với đồng bạn xung phong lên, trong trường vô luận là ai cũng không muốn dừng ở đây quá lâu, thiếu đi chủ tướng và hai nữ tử lợi hại hắc ưng vệ chắc chắn phải bại chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Trương Lãng lúc này cảm thấy hai chân của mình như nhũn ra đầu váng mắt hoa, cùng với ba cao thủ chiến một trận, hắn gần như đã dùng hết khí lực toàn thân, hôm nay chỉ có thể mang Hắc Ưng vệ đào tẩu.

Mấy người không chọn con đường chuyên đi đường nhỏ, may mà có ánh trăng chiếu sáng.

Hai ngày rồi Trương Lãng và Dương Dung Triệu Vũ cùng với sáu ưng vệ hoàn toàn mất đi liên hệ với Điển Vi Hoàng Tự bọn họ.Ban ngày bọn họ ở trong khe suối nghỉ ngơi buổi tối mới tìm đường đi, vì Trương Lãng biết rõ mấy thế lực lớn nhất định sẽ đào sâu ba thước không tìm ra mình thì không thể bỏ qua.

Tổn thương trên người không tính là quá nghiêm trọng, chỉ có bảy tám vết thương nhỏ, mũi tên kia cơ hồ đánh cho Trương Lãng gần như tàn phế nếu như lúc đó mũi tên chếch lên phía trên một thốn tin rằng gân đùi của hắn đã bị chặt đứt kết cục sẽ là tàn phế, tuy nhiên cũng may Dương Dung chữa bệnh rất tốt thương thế dần chuyển biến tốt đẹp.

Cả Dương Dung cũng bị thụ thương, Hứa Tự đấu với nàng tuyệt đối là cao thủ hai người khác cũng là hảo thủ số một, Dương Dung có thể làm được như vậy là không tệ rồi, hiện tại ngoài Triệu Vũ những người khác hầu như đều bị thương.

Trước đống lửa diểm hồng, Dương Dung trầm ngâm hồi lâu rồi mới hỏi Trương Lãng:

- Lão công chàng đối với vấn đề lần này có ý kiến gì không?

Trương Lãng hơi sững sờ bởi vì hai ngày nay Dương Dung đối với chuyện thất bại không hề nói qua, hẳn là để tránh cho mình sa sút tinh thần, lúc này hắn mới khẽ mỉm cười mà nói:

- Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia chúng ta không thất bại thì còn chưa thấy trời cao đất rộng.

Dương Dung liền đáp;

- Đúng thế, thất bại là mẹ của thành công, tuy nhiên không biết sau chuyện này chàng còn có ý định du thuyết Hồ Tài Lý Nhạc không?

Trương Lãng nhíu mày nói:

- Tào Tháo đã bắt đầu động thủ hiển nhiên sẽ không dừng tay chỉ sợ ở Thủ Dương Sơn đã có đủ loại hố bẫy chờ chúng ta đi vào đến lúc đó nhất định sẽ không để cho chúng chạy thoát như khuya hôm trước.

Dương Dung nhẹ nhàng nói:

- Không sai hiện tại con đường duy nhất của chúng ta là lui về Giang Đông.

Trương Lãng trầm tư cúi đầu không nói.

Không biết ba lâu sau Ưng vệ bên ngoài đã lục tục trở về.

Lúc này có Ưng vệ cách đó không xa hưng phấn nói:

- Bẩm chúa công cách đây không xa có một xóm nhỏ, đoán chừng có mười hộ nhân khẩu.

Trương Lãng đại hỉ:

- Mau dẫn đường chúng ta tới đó tá túc một đêm thuận tiện tìm hiểu chút tin tức.

Chín người tinh thần đều đại chấn mất đi vẻ chán chường, bước nhanh về phía trước.

Sắc trời đã dần tối khí hậu trở nên giá lạnh may mà hai ngày nay bọn họ đi săn duy trì sinh sống thỉnh thoảng có được da gấu da sói các loại choàng lên trên người nên miễn cưỡng mới chống lại giá lạnh thanh âm bốn phía đều tĩnh mịch, ngẫu nhiên phát ra tiếng rống của hổ hoặc sói khiến cho Dương Dung Triệu Vũ bọn họ sởn cả gai ốc.

Không bao lâu sau bọn họ tới một gian nhà khá lớn, Ưng vệ cất tiếng gọi một lúc sau cuối cùng cũng có người xuất hiện.

Người đi ra là một lão nhân tóc hoa râm mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn đám người Trương Lãng.

Lão nhân kia cổ quái nhìn Trương Lãng cẩn thận dò xét sau đó mới cao thấp từ từ nói:

- Đúng là quý hiếm mấy năm nay không thấy người ngoài núi cao đường xa các vị tại sao lại tới đây?

Trương Lãng giả vờ run sợ nói:

- Nói ra thật xấu hổ tại hạ bị cừu gia đuổi giết không có cách nào đành trốn tới tận đây xin lão bá đừng trách.

Lão nhân kia quét qua đám người bọn họ, thấy đám người Trương Lãng tay cầm binh khí nhưng quần áo rách rưới dáng vẻ mệt mỏi thì trong lòng tin tưởng thêm vài phần, hắn nhẹ nhàng gật đầu lại nói:

- Thì ra là thế vậy chư vị vào đi tuy nhiên lão phu là người sơn dã tiếp đãi không chu toàn xin chớ trách.

Trương Lãng vội vàng nói:

- Làm sao mà trách được chỉ cần lão bá không trách chúng ta tội quấy rầy thì tại hạ đã vinh hạnh lắm rồi.

Lão nhân kia gật đầu tiện tay nói;

- Chư vị mời vào.

Trương Lãng cùng với Ưng vệ đi vào trong mộc phòng vừa đi vừa cười nói;

- Lão bá tại sao lại tin tưởng lời tại hạ nói như vậy không sợ chúng ta là thổ phỉ cường đạo hoặc sinh lòng nhị ý sao?