Phong Lưu Tam Quốc

Chương 186: Kinh Việt




Thái Bộc Hàn Dung kinh hãi kêu lên:

- Theo tướng quân đoán chừng Hàm Cốc quan còn có thể giữ được bao lâu?

Từ Hoảng cười khổ một tiếng mà nói:

- Nếu như không có viện quân tới chỉ cần một ngày nữa Lý Thúc tập trung tất cả khí giới bằng binh lực của Hàm cốc quan hiện tại đối phương chỉ cần một ngày là công phá được.

Lời này vừa nói ra thái thú Hoằng Nông Đoạn Ổi đều kinh hãi, cho dù tăng thêm một nghìn binh sĩ thì làm sao ngăn trở Lý Quách được?

Lưu Hiệp vốn hưng phấn thoáng cái đã rơi xuống hố băng, hắn mất hứng mà nói:

- Vậy phải làm sao cho phải?

Trương Lãng thầm than một tiếng, Lưu Hiệp dù sao vẫn là một đứa con nít cho dù có uy nghiêm của hoàng đế nhưng biểu hiện bề ngoài vẫn là trẻ con bất lực.

Ngược lại Từ Hoảng bình tĩnh mà nói:

- Thánh thượng yên tâm Đổng đại nhân cùng với Dương tướng quân toàn lực thủ vững Hàm Cốc, có thể khiến cho bệ hạ tạm thời không lo nghĩ.

Lưu Hiệp thống khổ lắc đầu một tay che mặt ưu phiền vô cùng.

Từ Hoảng đồng tình nhìn đương kim thánh thượng mà nói tiếp:

- Hạ quan còn có một chuyện bẩm báo không biết có nên nói hay không.

Lưu Hiệp buông tay ra hơi chết lặng nói:

- Còn có chuyện gì ngươi cứ nói ra đi.

Trong mắt của Từ Hoảng hiện ra vẻ kỳ quái:

- Bệ hạ Hán Trung Trương Lỗ đệ đệ của Trương Vệ đã lĩnh ba vạn đại quân ra khỏi Ngọ cốc nhưng hắn bỏ qua hiểm nguy của thánh thượng, không thèm tới trợ giúp không biết sứ giả Hán Trung Dương Tùng có ở đây không hạ quan muốn nghe giải thích vì sao không xuất binh đáy Lý Thúc Quách Tỷ?

Từ Hoảng vừa nói xong, ở trên bàn tiệc có một người đứng lên, chính là một trung niên nho gi hắn liền nói:

- Bẩm bệ hạ hạ quan lúc đi sứ Trường An đã nghe Trương đại nhân cho đệ đệ của mình là Trương Vệ xuất binh tới Tử Cốc, tiến về phía Truờng An hộ giá vì sao dừng lại, hạ quan thật sự không biết rõ bí mật ở bên trong đại khái có lẽ vì lương thảo không đủ.

Từ Hoảng hừ lạnh một tiếng nhìn về phía Dương Tùng mà xem thường nói:

- Chỉ sợ hắn chờ thời cơ tốt nhất để cùng với Trương Tể chia cắt Quan Trung.

Dương Tùng biến sắc, hắn chưa mở miệng thì Từ Hoảng đã trực chỉ về phía Lưu Biểu:

- Từ khi Lý Thúc Quách Tỷ làm phn cho tới nay đã nhiều tháng, trong các lộ chư hầu, Trương Lỗ binh tớ ngọ cốc bụng dạ khó lường, mà Kinh Châu Lưu Biểu luôn miệng nói trung với hán thất nhưng binh mã vẫn không có động tĩnh gì, xin hỏi là có ý gì.

Nói xong hắn nhìn về phía Kinh Việt mà hỏi.

Thái thú Đoạn Ổi cả giận nói:

-Đúng là to gan ngươi chỉ là một đô úy nhỏ nhoi mà dám hung hăng ngang ngược như thế nếu không phải là thánh thượng yêu quý chỉ cần việc ngươi bôi nhọ chư hầu đã có thể trị tội ngươi.

Chu Tuấn rất lâu không có lên tiếng bỗng nhiên đứng lên mà nói:

- Đoạn thành thủ nói vậy là sai rồi, Từ đô úy nói những điều đó đều là thật triều đình cần những người dũng cảm đối mặt với người có quyền thế Từ đô úy cứ nói không cần phải sợ gì.

Đoạn Ổi biến sắc sau đó lại điềm nhiên nhưng không có chuyện gì cười cười nói;

- Chu đại nhân nói rất đúng hạ quan nhất thời hồ đồ nên không cẩn thận lời nói.

Từ Hoảng hoàn toàn không sợ ngẩng đầu ưỡn ngực lại phun châu nhả ngọc:

- Ty chức quan chức thấp bình sinh khó có thể gặp thánh thượng một lần, hôm nay có cơ hội tốt, hạ quan đã đánh bạc vận mệnh ở đây trong lòng có gì phải nói cho hết, nhớ ngày đó Lý Thúc Quách Tỷ tiến về Trường An, kết liên với Lưu Biểu, khó trách Lưu Biểu lại thờ ơ với sự nguy cấp của thánh thượng.

Điều này hoàn toàn chính xác, nhưng không hiểu vì sao Từ Hoảng lại kích động như thế.

Trương Lãng nghe mà cũng lắc lắc đầu, Từ Hoảng này nếu như bày binh chiến trận thì mình tuyệt đối tin vào năng lực của hắn nhưng ở trong quan trường hắn nói như vậy không bao lâu sau sẽ đắc tội toàn bộ với chư hầu ai còn dám cho hắn theo nữa.

Đúng lúc này một nho giả đứng lên, Từ Hoảng nhanh chóng nhìn chằm chằm về phía đối phương.

Thân thể của hắn khôi ngô diện mạo tuấn kiệt, hùng vĩ, không cần nói cũng biết người này chính là Kinh Việt.

Quả nhiên hắn vui vẻ gật đầu nói:

- Tại hạ là Kinh Việt, Từ đô úy thật là trung liệt đây là may mắn của triều đình nhưng phê phán Lưu đại nhân thì thật là không đúng, tuy nhiên ta không trách Từ đô úy tin rằng đồng liêu cũng nghĩ như vậy. Sau đó hắn sửa sang lại yết hầu mà nói:

- Từ sau khi bình định Tông tặc xong, Lý binh ra Kinh Châu nam theo trường Giang bắc thủ Tương Dương, theo lý thuyết mấy năm gần đây ở đất Nam Việt Giao Châu có nhiều man tặc làm phản, đây cũng là vấn đề đau nhức.

Từ Hoảng bán tín bán nghi tuy nhiên thấy sắc mặt nghiêm túc của Kinh Việt thì hắn không khỏi tin thêm vài phần.

Mãn Sủng và Từ Hoảng vốn là bạn cũ, có vài lần gặp mặt lại thấy hắn võ nghệ cao minh muốn đem hắn đề cử cho Tào Tháo liền an ủi Từ Hoảng:

- Công Minh không cần phải lo lắn, gần đây Kinh Châu truyền tin chiến thắng, Quế Dương đại thắng đại quân Lưu Biểu....

Tuân Du biến sắc vội vã ngắt lời:

- Từ đô úy không cần phải lo lắng Tào tướng quân cũng xuất binh ra khỏi Sơn Đông không lâu sẽ tới.

Sau đó hai mắt của hắn hung trợn nhìn về phía Mãn Sủng giống như đang trách tội.

Mãn Sủng bỗng nhiên tỉnh ngộ lại giờ hắn mới biết rằng mình lỡ miệng lập tức không dám nói gì nữa.

Tuy tràng diện này phát sinh giống như là tốc độ ánh sáng nhưng Trương Lãng vẫn nhạy cảm biết được trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, xem ra Lưu Biểu xuất binh rồi vậy mà Ưng vệ của mình không biết được tin tức phải từ trong miệng của đối thủ Mãn Sủng mới biết, tin tức bí mật như vậy mà hắn biết hẳn hắn và Kinh Việt đã thàn công hiệp nghị gì đó, không chừng lần này xuất binh hộ giá chỉ là ngụy trang dụng ý chính là muốn phong tỏa đường lui của mình để mình không có đường về, nghĩ tới đây toàn thân của Trương Lãng liền rét lạnh đứng ngồi không yên.

May mà lúc này Lưu Hiệp cũng mở miệng nói:

- Trẫm cho rằng chỉ cần hai ngày nữa là Lý Quách không còn mệnh nữa, chuyện này không cần phải chậm trễ, Đoạn thành thủ, ngươi điều động toàn bộ sĩ tốt theo Từ đô úy rời khỏi Hoằng Nông cùng đi tới Hàm cốc.

Đoạn Ổi và Từ Hoảng cùng ứng tiếng sau đó xoay người rời đi, lúc đi ra ngoài Từ Hoảng bỗng nhiên quay đầu nhìn Trương Lãng, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái nhưng hắn có ấn tượng rất sâu với Trương Lãng, chỉ nhất thời Trương Lãng tâm loạn như ma không nhìn ra vẻ kỳ quái trong mắt của Từ Hoảng.