Phong Lưu Tam Quốc

Chương 184: Mã Đằng thể hiện




Nhìn biểu lộ tí tửng của Trương Lãng cố gắng làm ra vẻ huyền bí trong lòng Mãn Sủng không khỏi mắng thầm một tiếng lão hồ ly hắn miễn cưỡng nở ra nụ cười mà nói:

- Đã như vậy hạ quan cũng không hỏi tới nữa, đường đột tới mong thứ t?i.

Trương Lãng cao ngạo gật nhẹ đầu xem như đáp lễ, sau đó không để ý tới khuôn mặt mất tự nhiên của Mãn Sủng một lần nữa bình tĩnh nói với hiến đế Lưu Hiệp:

- Bệ hạ ty chức nguyện tiến về trước Thủ Dương Sơn thuyết phục dư tặc Bạch Ba, để cho hắn cùng với Lý Quách song song khai chiến.

Lưu Hiệp vui mừng nhưng sau đó lo lắng nói:

- Trương tướng quân ngươi thật sự quyết định như vậy sao?

Thấy Trương Lãng khẳng định trả lời Lưu Hiệp cũng bị sự tự tin cường đại của hắn lan truyền liền nói:

- Đã như vậy nếu như tướng quân lại lập công trẫm sẽ lại phong quan chức thực ấp cho khanh.

Trương Lãng cười nhạt một tiếng chắp tay tạ ơn im lặng tại chỗ.

Thái úy Dương Bưu thấy vấn đề đã tới đây thì yên tâm không ít, khối đá ở trên đầu đã biến mất vô ảnh vô tung.

Tâm tình của hắn tốt lên trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ:

- Trương tướng quân quả nhiên hào khí vân thiên đảm lượng hơn người, thật sự khiến cho người ta phải bội phục vạn phần, Dương Bưu kính tướng quân một ly mong tướng quân mã đáo thành công.

Trương Lãng bề bộn bưng chén rượu lên mà cười nói;

- Kim khẩu của đại nhân nói vậy hi vọng sớm có ngày bình định được phản loạn.

Nói xong hắn uống một hơi cạn sạch.

Dương Bưu vui mừng nhìn về phía Trương Lãng chén rượu cũng cạn sạch.

Đúng lúc chúng quan đang lo nghĩ thì Trương Lãng đặt chén rượu xuống mà phát thế công:

- Bệ hạ từ khi Trương Giác lãnh đạo Khăn Vàng cho tới nay Quan Trung Hà Bắc liên tục gặp phải chiến loạn, Trung Nguyên các nơi liên tục chinh chiến các thế gia đệ tử lưu dân phú thương dời Nam tất cả các đại thành trấn đề hu không, dưới tình hình vậy hạ quan có biện pháp.

Lưu Hiệp cười cười rồi hỏi:

- Trương tướng quân có biện pháp gì mau nói đi.

Trương Lãng nói:- Vâng.

Sau đó hắn nhìn về phía Tuân Du, Tuân Du liền có dự cảm bất hảo.

Quả nhiên Trương Lãng cung kính nói với Lưu Hiệp:

- Hạ thần cho rằng Dương Châu Thọ Xuân là nơi nhân kiệt giàu có, bách tính an cư hộ tịch mười vạn cộng thêm Viên Thuật vừa bị đẩy lui lưu dân quy về lại là nơi trên tiếp Trung Nguyên nam là Trường An, tây tiếp Kinh Châu Ba Thục không bằng bệ hạ di giá tới Thọ Xuân, có thể xử lý chính sự khống chế tất cả các quận.

Lời này vừa thốt ra ai cũng nổ tung ông ông, ai cũng không ngờ Trương Lãng cũng muốn hiệp thiên tử lệnh chư hầu.

Quách Đồ đang rót rượu tự uống một mình nghe thấy lời này thì liền giận dữ, gào thét mà nói:

- Quách Đồ ở trước mặt thánh thượng còn chưa tố cáo chuyện người giết Viên tuớng quân ngươi còn dám nhắc tới sao?

Trương Lãng lạnh lùng cười cười giọng nói sắc bén hùng hổ dọa người:

Viên Thuật tự bại lui tới Trần Lưu tới Cửu Giang giết thứ sử Dương Châu Trần ôn, sau đó sát nhập Trường Giang muốn thiên hạ phân loạn, xa âm tứ muốn dã tâm lớn vô cùng, thử hỏi triều đình mệnh quan như thế có đáng giết không?

Nói xong lời cuối cùng Trương Lãng trợn mắt lên lộ ra vẻ giận dữ.

Quách Đồ không hề nhường nhịn mà nói:

- Đây đều là những lời cưỡng từ đoạt lý Viên công tứ thế tam công đối với triều đình trung cương ngươi tại sao lại vu oan ông ấy?

Lúc này Lưu Hiệp bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng trên mặt rõ ràng có vẻ không vui thanh âm lạnh lùng nói:

- Quách ái khanh việc này Mã thái phó biết tường tận, hơn nữa vô cùng ăn khớp với lời Trương tướng quân nói chẳng lẽ Mã thái phó giám ăn nói bừa bãi với trẫm sao?

Quách Đồ cả kinh, hắn nhớ tới thái phó Mã Nhật Thiên đúng là ở Thọ Xuân cứu Trương Lãng liền khủng hoảng nói:

- Hạ quan đáng chết xin thánh thượng bớt giận, nếu như thái phó nói thế thì dĩ nhiên là thực hạ quan tội đáng chết vạn lần.

Lưu Hiệp hừ lạnh một tiếng vẻ uy nghiêm lộ ra mọi người lúc nà liền sợ hãi im lặng lại.

Trương Lãng nhìn về phía Quách Đồ, tâm tình tốt lên mà nói:

- Dưới long uy của bệ hạ, loạn quân phiệt bốn phía ở Dương Châu đã bị diệt đi không còn duy chỉ có hành công phủ điện do Viên Thuật thiết kế là còn hơn nữa còn rất hoa lệ và uy nghiêm, nếu thánh giá mà dời tới thì không gì tốt hơn.

Lưu Hiệp a lên một tiếng mắt mớt to lên sau đó ninhfn về phía chúng quan mà nói:

- Các khanh nghĩ thế nào.

Hắn giống như là trưng cầu ý kiến của mọi người nhưng thực sự đã tính trước rồi trưng cầu chỉ là phải phép mà thôi.

Mãn Sủng Quách Đồ càng lo ắng lúc nãy bọn họ tranh đấu nhau bây giờ lại nháy mắt đứng cùng một phe.

Đường Hoàng lúc nãy ở mở miệng làm khó dễ Trương Lãng lại dương dương đắc ý mà cười nói:

- Hạ quan cho rằng chuyện này căn bản không lo nữa, Quan Trung Hà Bắc đều là nơi vương thất mà Dương Từ lại rời xa Trung Nguyên là đất man hoa dị tộc mọc lên san sát, không phục vương hóa làm sao có thể tuyên dương chính lập cho nên hạ thần cho rằng không nên nhắc chuyện này nữa.

Trương Lãng đối với dáng ngang ngược của Đường Hoàng thì cũng không nể mặt mà nói:

- Đường đại nhân nói lời đó là sai rồi, Thọ Xuân giao thông bốn phía thuận lợi trước kia Sở Khảo Liệt vương dời đô tới Thọ Xuân từ đó đã trở thành trung tâm kinh tế chính trị của nước sở, cộng thêm Thọ Xuân dân phong chất phác quốc lực hùng hậu tuyệt đối không thua Quan Trung có gì mà Man Hoang/

Đường Hoàng cười lạnh khai triển lồng ngực mà cao giọng nói:

- Từ thời bàn cổ cho tới nay, đại vũ phân chia cửu châu, triều Hạ ở Dương thành, thủ đô di dời nhiều nơi, về sau Chu Vũ vương đánh bại nhà Thương thành lập vương triều Tây Chu, đô thành ở Hạo Kinh trải qua bốn trăm năm Khuyển Nhung diệt Tây Chu sau đó U vương thái tử dời từ Hạo Kinh đến Lạc ấp sử gọi là Đông Chu từ đó nhà Chu dần xuống dốc bắt đầu chuyển sang thờ kỳ chiến quốc, mà ở thời kỳ chiến quốc Thủy định đô ở Hàm Dương hiệu lệnh thiên hạ bởi vì chính sách tàn bạo không bao lâu sau đã được Cao Tổ chém rắn trắng khiở nghĩa, cuối cùng nhất thống Hoa Hạ định đô ở Trường An, nhìn chung mấy nghìn năm vô luận quốc triều nào thủ đô cũng là ở lưu vực Hoàng Hà không rời Quan Trung Hà Bắc cho thấy đây là mảnh đất long mạch.

Trương Lãng ngây người trong nhất thời hắn cũng không biết nói gì, lông mày không tự giác được mà nhăn lại trong nhất thời hắn mới biết cái gì gọi là sử gia, mình tuy là bộ đội đặc chủng nhưng hiểu biết tri thức lịch sử có hạn, trong lòng hắn không khỏi ảo não trước kia trong giờ dạy lịch sử sao không chăm chú mà học.