Phong Lưu Tam Quốc

Chương 177: Hoàng đế tới




Quả nhiên Chu Tuấn khi nghe được tên của Đào Khiêm thì trên khuôn mặt uy mãnh cũng lộ ra vẻ bi thương hai mắt trở nên mê man, hắn không khỏi nhớ lại lúc mình trợ giúp Hán thất phản kháng Đổng Trác Từ Châu Đào Khiêm đã tương trợ như thế nào về sau liên hợp với phần đông chư hầu, muốn giúp mình thảo phạt Lý Thúc Quách Tỷ, nếu lúc đó mình nghe theo Đào Khiêm thì hiện tại cũng không có loạn lạc như bây giờ.

Trương Lãng thấy mình đã đánh đúng chỗ thì thừa lúc sắt còn đang nóng liền nói:

- Tại hạ lần này tiến tới Quan Trung gặp mặt thánh thượng, quả thật là mượn danh tiếng mong chia sẻ trách nhiệm với thánh thượng trừ diệt Lý Thúc Quách Tỷ đám người bọn họ, thái bình giang sơn, đây cũng là tâm nguyện của Đào công lúc sinh thời.

Trên khuôn mặt của Chu Tuấn cuối cùng cũng hiện ra vẻ khen ngợi, khiến cho Trương Lãng mừng thầm, hắn vẫn tiếp tục xuất kích, đúng lúc này có một người hầu lộ vẻ vội vàng chạy vào mà nói:

- Đại nhân có tin tức, thánh thượng không đầy nửa canh giờ sau đã tới Hoằng Nông rồi.

Chu Tuấn nhảy lên khỏi ghế, hai mắt toát ra hào quang mà nói:

- Chuyện này có đúng không?

Trương Lãng cũng sững sờ buổi sáng Ưng vệ còn nói Hiến đế đang trên đường đi đại khái buổi chiều mới tới sao hiện tại lại tới sớm như vậy?

Người hầu kia cung kính mà nói:

- Đúng thế vừa rồi thân tín đã mang hộ tín tới chuẩn bị để chúng ta nghênh đón thánh giá.

Chu Tuấn cuối cùng cũng hưng phấn khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ cao hứng nói:

- Thánh thượng hiện tại ở nơi nào?

Người hầu nói:

- Cách Hoằng Nông thành không tới mười dặm Đoàn tướng quân toàn lực hộ tống.

Chu Tuấn nhanh chóng kéo tay Trương Lãng mà nói:

- Trương tướng quân chúng ta mau đi nghênh đón thánh giá.

Thần sắc vô cùng hưng phấn.Trương Lãng thấy Chu Tuấn như vậy thì nhẹ nhõm cười nói:

- Chu đại nhân đại nhân cứ ăn mặc như vậy mà ra ngoài sao?

Chu Tuấn nhìn lên trên người của mình sau đó bừng tỉnh đại ngộ mà cười nói:

- May mà có trương tướng quân điểm tỉnh để mỗ đi thay quần áo đai lưng.

Trương Lãng mỉm cười gật nhẹ đầu nhìn theo hình bóng Chu Tuấn vội vàng mà đi rồi lâm vào trầm tư.

Không thể tưởng tượng được rằng hiến đế đã tới Hoằng Nông thành rồi, như vậy mình không có khả năng đưa ngọc tỷ trước cần phải tiếp xúc với các quan viên trong triều, theo lý thuyết mà nói Hiến đế không thể tới sớm như vậy.

Trương Lãng liền nhíu mày hắn hối hận lúc đầu không phái sứ giả nối kết với một số chư hầu bây giờ làm cho luống cuống tay chân.

Lúc này tên người hầu vừa vặn lui ra hắn liền nói:

- Vị quân gia này thánh thượng đến Hoằng Nông rồi sao những quan viên khác thì sao rồi/

Người hầu kia không dám lãnh đạm từ từ thi lễ mà nói:

- Bẩm đại nhân tình huống thì tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm nghe nói là chỉ có Đoàn tướng quân mà mười mấy thân binh đi đón thánh thượng.

Trương Lãng nghe xong liền tiến vào trong trầm tư bỗng nhiên lộ ra hào quang kinh hỉ tên người hầu kia cũng không quấy rầy liền mượn cơ hội lui ra.

Đoán chừng chưa còn tới nửa ngày mình cần phải tới thăm một người nhưng hiện tại tình huống gấp gáp Hiến đế vừa tới Hoằng Nông sứ giả chư hầu các nơi sẽ di chuyển.

Nếu như theo lệ cũ giữa trưa hoặc buổi tối Đoạn Ổi chắc chắn sẽ mời Hiến đế dùng tiệc tẩy trần chiêu đãi sứ giả chư hầu các nơi, sau đó sẽ là một chiến trường tràn đầy thuốc súng, chiếu theo mình suy đoán Đoạn Ổi có khả năng dẫn nhiều thân binh, tất cả văn võ đại thần thì theo sau, hiện tại mình là người có ưu thế lớn nhất Hiến Đế không có văn thần đi theo, như vậy mình vô cùng có lợi bởi vì các chư hầu nhiều ít đều có quan hệ với các quan trong triều, chỉ cần mình vận dụng ba thốn lưỡi du thuyết thánh thượng thành công thì mặc dù không thể toàn thắng nhưng cũng chiếm ưu thế.

Trương Lãng càng nghĩ càng hưng phấn hận không thể lập tức gặp thánh thượng để làm nên một phen sự nghiệp.

Tuy nhiên sau khi tỉnh táo lại hắn thấy việc quan trọng nhất không phải là tiếp kiến Hiến đế mà là liên kết minh hữu, hiện tại không chỉ mình có thời cơ gặp Hiến đế mà đám người Tuân Du cũng thừa dịp này.

Hiện tại việc cần làm chính là bái kiến Thục Trung Trương Tùng Hán Trung Dương Tùng, cho bọn họ đủ loại chỗ tốt sau này có thể được sự ủng hộ của bọn họ, cơ hội thành công của mình cũng lớn hơn, hiện tại điều mình lo lắng duy nhất chính là Hà Nội Quan Trung Thục Hán sứ giả đã nghênh đón thánh giá rồi.

Nghĩ tới đây Trương Lãng đứng ngồi không yên liền nói qua loa với thị vệ của Chu Tuấn rồi vội vàng rời đi.

Vận khí của Trương Lãng khá tốt lúc hắn đuổi tới Trương Tùng đang đi ra ngoài, chuẩn bị tới nghênh đón Hiến đế.

Hai người trao đổi với nhau nửa giờ sau đó Trương Lãng hối hả ngược xuôi, lúc này mới quay trở lại khách sạn.

Một ngày cứ như vậy trôi qua sắc trời dần âm u, vì hiến đế tới cho nên Hoằng Nông náo nhiệt hơn rất nhiều.

Đúng lúc này Trương Lãng mới đạt được tin tức chuẩn xác hóa ra Lý Thúc Quách Tỷ đã mang truy binh tới mãnh liệt xuất kích hướng về phía Hàm cốc quan xuất động gần vạn binh mã Thiểm Tây Đổng Thừa Dương Phụng mượn Hàm Cốc quan là nơi hiểm yếu lúc này khó khăn lắm mới ngăn cản được binh mã Thiểm Tây bảo vệ được phòng tuyến.

Mà Đoạn Ổi thì mang theo thân tín che chở cho Hiến đế, hai người cưỡi một thớt ngựa tên là Tuyệt Ảnh, thớt ngựa này toàn thân trắng như tuyết cao lớn khỏe đẹp đi nhanh như thiểm điện không hề kém con Xích Thố của Lữ Bố.

Mà Dương Phụng cùng với Đổng Thừa cũng thống lãnh binh mã hơn một vạn, tuy nhiên đa phần là binh lính già yếu chiến lực thấp, mà đại quân Thiểm Tây thì có tới năm sáu vạn người đa phần là tráng đinh sĩ khí mãnh liệt, chỉ sợ Hàm cốc quan không thủ được vài ngày phải nhanh chóng mà thất thủ.

Mà ở lúc này binh mã của Trương Lỗ cũng có động tĩnh hắn cùng với đệ đệ Trương Vệ của hắn, nhân cơ hội tranh giành Quan Trung, tuy nhiên Trương Vệ vẫn cố kỵ binh mã của Trương Tể mà Tây Lương Mã Đằng cho dù cũng muốn giúp chút sức cho Hán thất nhưng mà quân tiên phong Mã Siêu muốn tới đây cũng phải mất hai ngày.