Phong Lưu Tam Quốc

Chương 17: Lữ Bố đẹp trai




Viên Thiệu phân Vương Khuông Kiều Mạo Bảo Tín, Viên Di Tôn Dung Trương Dương Đào Khiêm Công Tôn Toản tám lộ chư hầu hướng về phía Hổ Lao quan nghênh địch Tào Tháo thì dẫn quân tiếp ứng.

Trương Lãng để Cao Thuận ở trong trướng dưỡng thương cùng với Dương Dung Điền Phong Điển Vi theo Tào Tháo tới Hổ Lao quanh.

Hà Nội thái thú Vương Khuông dẫn binh tới trước, Lữ Bố mang ba nghìn thiết kỵ chạy tới đón, Vương Khuông quay đầu hỏi chúng tướng:

- Ai dám xuất chiến?

Ở phía sau liền có một đại tướng phóng ra, cẩn thận mà nhìn thì chính là danh tướng Hà Nội Phương Nhạc hai ngựa giao nhau năm hiệp bị Lữ Bố dùng một kích đâm dưới ngựa, cứu quân bị đánh bại tứ tán bôn tẩu, Lữ Bố xung phong liều chết như chỗ không người, Kiều Mạo Viên Di hai quân tới cứu Vương Khuông, Lữ Bố mới bỏ qua, ba đường chư hầu lui quân ba mươi dặm hạ trại sau đó năm lộ quân mã đều tới, ở một chỗ thương nghị, nói Lữ Bố là anh hùng không người có thể địch.

Đúng lúc bọn họ đang lo lắng thì có người tới báo:

- Lữ Bố tới khiêu chiến.

Tám lộ chư hầu đều đồng loạt lên ngựa quân phân tám đội, Trương Lãng ở phía xa xa nhìn lại thấy Lữ Bố mình đội kinh quan, mặc bách hoa bào, eo đeo đai sư tử, cung tiễn tùy thân.

Nhìn thấy bộ dạng uy phong lầm lẫm của Lữ Bố trong lòng Trương Lãng vô cùng bội phục không hổ là hổ trong người Lữ Bố khí phách như thế ai dám tranh phong.

Dương Dung lúc này đang mặt chiến giáp liền nói:

- Người này chính là Lữ Bố sao?

Nàng líu lưỡi nói:

- Chà, thật là uy phong thật là đẹp trai.

Trương Lãng bất mãn nói:

- Để ta lột da hắn xem còn đẹp trai không.

Mặt mày Dương Dung giãn ra vốn nàng cố ý nói để Trương Lãng nghe, nhìn bộ dạng ghen tuông của hắn, nàng liền mừng thầm.

Thượng Đảng Thái Thú Trương Dương có thuộc cấp là Mục Thuận hắn xuất thương nghênh chiến bị Lữ Bố đánh một kích đâm rớt xuống ngựa chúng tướng kinh hãi, bắc hải thái thú Lỗ Dung cũng phái thuộc cấp Võ An Quốc, sử dụng thiết chùy phi mã lao ra Lữ Bố vung một kích đón tới, chiến hơn mười hiệp một đòn đã chém đứt cổ tay của Võ An Quốc, bát lộ quân binh xuất hiện, cứu được Võ An Quốc, sau đó Lữ Bố cũng lui binh. Chúng chư hầu sau khi quay về thương nghị đề nói:

- Lữ Bố anh dũng vô địch, nếu như bắt được hắn thì Đổng Trác sẽ mất đi một cánh tay đắc lực.

Đang lúc bọn họ hội nghị, Lữ Bố đột nhiên xuất binh khiêu chiến, Công Tôn Toản vung giáo đấu vài hiệp liền bỏ chạy, Lữ Bố cưỡi xích thố đuổi theo chợt bên cạnh Trương Lãng xông ra một viên đại tướng mà la lớn:- Gia nô ngông cuồng, để Điển gia gia đấu với ngươi.

Lữ Bố nghe vậy liền bỏ Công Tôn Toản, chiến với Điển Vi.

Trương Lãng kinh hãi hắn muốn gọi Điển Vi nhưng không kịp, hóa ra Điển Vi nhìn thấy Lữ Bố dũng mãnh như thế trong lòng ngứa ngáy không nhịn được muốn xuất chiến.

Chúng chư hầu đều kinh hồn bất định, Lữ Bố mạnh mẽ như thế tru sát đại tướng bây giờ Điển Vi lại chiến với hắn, tất cả đều thở dài, mặc dù đại tướng kia dáng người khôi ngô lưng hùm vai gấu nhưng tuyệt đối không phải là địch thủ của hắn.

Tuy nhiên sau đó chúng chư hầu nhanh chóng kinh ngạc, nhìn Điển Vi ở trong trận chiến chỉ thấy hắn tinh thần vô cùng phấn chấn, song kích di chuyển như bay, hóa ra Điển Vi đã cùng với Lữ Bố chiến ba mươi hiệp mà bất phân thắng bại, có công có thủ không hề rơi vào thế hạ phong.

Chúng chư hầu đều vội vàng hỏi nhau:

- Đây là người nơi nào đúng là hổ tướng đương thời.

Tào Tháo nghe được thì cười ha hả nói:

- Đây là Điển Vi dưới trướng của ta.

Chúng chư hầu đều cất tiếng chúc mừng:

- Mạnh Đức thật đáng mừng, trước có Cao Thuận, giờ có Điển Vi, đều là hổ tướng.

Trương Lãng cũng không nhẹ nhàng như vậy hết sức chăm chú nhìn vào trong trường, thấy hai bên chiến đấu với nhau năm mươi hiệp không phân thắng bại, hắn vội vàng vung Trảm Mã đao tới giáp công Lữ Bố, Trương Lãng ở bên cạnh nhập chiến cuộc, áp lực của Điển Vi liền được giảm bớt song kích càng tăng uy vũ.

Trương Lãng tới đối chiến trảm mã đao vung ra mặc dù sơ hở chồng chất nhưng đao phóng ra cực nhanh, Lữ Bố cho dù phát hiện cũng không cách nào tiến công, hơn nữa Trương Lãng cũng đã vô số lần từ chỗ chết tìm được đường sinh cơ, tất cả đều dùng chiêu số liều mạng, huống chi có Điển Vi song kích thỉnh thoảng phối hợp, Lữ Bố liền trở nên luống cuống.

Trương Lãng trong lòng cấp tốc dùng hết sức toàn thân của mình, một lúc sau nhất định sẽ sức cùng lực kiệt không được cứng cỏi như Lữ Bố, mà trên đầu của Điển Vi cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Dương Dung ở bên cạnh nhìn thấy Trương Lãng xung phong liều chết thì trong lòng lo lắng an nguy của hắn nàng cầm lấy song diệp đao đạp hoàng tông mã xông vào trợ chiến, ba người vây quanh Lữ Bố di chuyển xung quanh mà chém giết, tám đạo nhân mã trợn mắt há hốc mồm.

Hồi lâu sau mới có chư hầu hỏi tả hữu:

- Hai hổ tướng khác kia là ai?

Có binh sĩ biết liền nói:

- Đều là thủ hạ của Tào đại nhân, nam gọi là Trương Lãng, nữ tên là Dương Dung.

Chư hầu thở dài đối với Tào tháo:

- Mạnh Đức thủ hạ mãn tướng như vậy, đều vũ dũng hơn người lo gì Đổng Trác không diệt được.

Tào Tháo mặc dù trên mặt tràn đầy nụ cười nhưng trong lòng lại khiếp sợ không ngờ Trương Lãng cũng văn võ song toàn hơn nữa Điển Vi cùng với Dương Dung cũng là mãnh tướng.

Lúc này Lữ Bố thấy cao thủ xuất hiện, sợ rằng một lúc sau sẽ bại lại thấy tuy rằng Dương Dung đao pháp tinh diệu như khí lực hơi yếu hắn đâm giả một kích Dương Dung tránh gấp Lữ Bố liền phá được thế trận tam giác phi ngựa quay lại, sau đó tiếng thanh la đại chấn, bộ binh đồng loạt tiến lên, quân mã của Lữ Bố nhanh chóng bôn tẩu, Trương Lãng ba người đuổi theo không ngừng.

Đổng Trác thấy Lữ Bố bị đánh bại, để cho binh sĩ bắn tên gấp trong nhất thời tên đạn như mưa, ba người Trương Lãng không thể không quay trở lại, tám lộ chư hầu đều muốn lập tiệc thưởng công cho ba người Trương Lãng Điển Vi và Dương Dung.

Sau khi tiếp nhận bữa tiệc, Trương Lãng và Dương Dung ngồi xuống để mọi người dâng rượu lên.

Trở về doanh trướng Trương Lãng không nói một câu, mà tất cả mọi người đều cao hứng bừng bừng, Dương Dung bởi vì đây là lần đầu tiên xuất chiên cho nên tâm tình càng thêm kích động uống một chút rượu mặt ửng hồng nhìn như tiên nữ, lúc hưng phấn lên ríu ra ríu rít hoàn toàn không để ý khuôn mặt âm trầm của Trương Lãng.

Ngược lại Điền Phong sau khi uống một hơi rượu thì cẩn thận hỏi:

- Chúa công hôm nay lập công lớn vì sao rầu rĩ không vui?