Phong Lưu Tam Quốc

Chương 167: Trương Tể gây biến




Hai ngày sau vợ chồng Hoàng Trung cuối cùng cũng để Hoàng Tự lên đường.

Tin rằng chỉ cần Hoàng Tự ở bên cạnh mình, sau đó dùng đủ loại hành động thu phóng nhân tâm thì có thể khiến hắn cho mình sử dụng, mà Hoàng Trung chỉ có một đứa con con của hắn ở trong tay mình rồi Hoàng Trung nhất định trốn cũng không thoát, đến lúc đó cho dù Lưu Biểu tin dùng Hoàng Trung cũng phải cố kỵ.

Trên đường bình an vô sự nửa tháng sau xe ngựa đã đi tới gần Hoằng Nông, Trương Lãng lúc này từ miệng của lưu dân đã biết được tin tức mới nhất.

Hóa ra Lý Thúc đã dẫn binh cướp lấy hoàng đế, Cổ Hủ Tả Linh trên đường vừa vặn gặp binh mã của Quách Tỷ hai bên liền giao chiến, thiên tử bị Tả Linh bắt lấy. Sau đó Quách Tỷ lãnh binh nhập quan phóng hỏa thiêu đốt cung điện, định giết hết toàn bộ quan thần nhưng sưới sự khuyên giải của chúng tướng hắn mới tạm giam còn nói:

- Lý Thúc chiếm được thiên tử nhưng không lấy được chúng khanh.

Lý Thúc bắt thiên tử, Quách Tỷ bắt chúng khanh, hai người tội ác ngập trời dân chúng đều phẫn nội, chí sĩ đều tụ tập ở Trường An.

Đây cũng không phải là chuyện chủ yếu Trương Lãng vài ngày trước đã nghe qua tin này điều hắn quan tâm chính là, một cựu tướng trước kia của Đổng Trác là Trương Tể đúng lúc này thống lĩnh mười vạn đại quân Thiểm Tây đi tới Trường An danh nghĩa là muốn hòa giải Quách Tỷ Và Lý Thúc nhưng lại dẫn binh tấn công Lý Thúc, mà Lý Thúc quân tâm dần tán, đô úy Dương Phụng và Tống Quả làm phản rơi vào đường cùng hắn liền sai người đi hòa hoãn với Trương Tể.

Sau đó Trương Tể muốn đem thiên tử di giá Hoằng Nông, Hiến Đế đại hỉ nói;

- Trẫm ở Đông Đô lâu như vậy nay được rời đi thật là vạn hạnh.

Hắn chiếu phong Trương Tể làm phiêu kỵ tướng quân, Trương Tể liền hộ tống thánh giá rời đi hắn thì đem binh mười vạn lẳng lặng rời khỏi Trường An dã tâm không cần nói cũng biết.

Quách Tỷ dã tâm sài lang thừa cơ hội xe ngựa của hoàng gia tới Hoa Âm cách Đồng Quan hơn mười dặm liền suốt đêm đuổi theo muốn đoạt lại thiên tử may mà đô úy Dương Phục quốc thích Đổng Thừa lãnh binh hộ giá mượn dũng của Từ Sáng, đánh bại quân của Quách Tỷ, Hiến Đế dưới sự hộ tống của Dương Phụng và Đổng Thừa bắt đầu hướng về phía Hoằng Nông.

Khi Trương Lãng nhận được tin tức này hắn liền thở dài một hơi, xem ra cuối cùng mình đã chậm một bước, nếu như lúc trước mang binh tới Hoằng Nông hộ giá thiên tử thì có thể nghênh đón về nam Trường Giang, hôm nay thánh thượng đã tới Hoằng Nông, khoái mã cho dù đi liền thì cũng mất ba ngày với năm trăm ưng vệ thì làm sao có thể trở thành đại sự, Quách Tỷ Lý Thúc không nói, Trương Tể lại tràn đầy hung hãn, cộng thêm Tào Tháo tùy thời có thể mang binh tới, Hà Đông Bạch Lãng Lý Nhạc Hồ Tai rục rịch nghe đồn còn động tới cả binh mã Tây Lương Mã siêu xem ra chuyến đi Trường An này khó khăn lên trời rồi.Tuy nhiên Trương Lãng nghĩ nghĩ vẫn thấy mình cần phải gặp được thiên tử, phải làm cho chức quan Dương Châu mục có ý nghĩa một chút, hơn nữa tin rằng với thủ đoạn ngụy trang của mình, chia thành từng tốp nhỏ ấn náu sau đó vụng trộm đem ngọc tỷ cho thánh thượng chỉ cần có thể chứng minh thân phận là được, nếu vật khí tốt sau này xuất binh cũng có cái danh, nghĩ tới đây tinh thần của Trương Lãng đại chấn gấp rút thúc ngựa chạy đi.

Hoằng Nông quận nằm ở giữa Trường An và Lạc Dương hai đại đô.

Mấy người Trương Lãng suốt đêm vung ngựa chạy tới, Hoằng nông đã ở trước mặt.

Vì thời gian gấp rút cho nên bọn họ đã bỏ xe ngựa chuyển sang thành cưỡi ngựa tuy là đầu xuân nhưng hiện tại gió bắc đã khiến cho bọn họ rét lạnh thấu xương.

Hiến Đế đã bị Dương Phụng và Đổng Thừa buộc phải di giá, bắt đầu từ Trường An lui về Hoằng Nông, như vậy Trương Lãng cũng có thể vứt bỏ lộ tuyến không cần qua Vũ Quan tiến vào Trường An mà trực chỉ tới Hoằng Nông vụng trộm diện thánh sau đó bàn đại sự, tin rằng lúc này quân đội Thái Sử Từ đã chuẩn bị hoàn tất, có lẽ đã xuất phát, nhanh chóng tới Hoằng Nông.

Ba ngày sau Trương Lãng đã tiến tới Hoằng Nông thành.

Hoằng Nông hôm nay khí thế dương cung bạt kiếm thỉnh thoảng lại có một đội binh sĩ tuần tra đi ngang qua.

Đoàn người Trương Lãng không muốn sớm bạo lộ thân phận cho nên đã tốn không ít tinh lực hối lộ lính canh thành mới được vào.

Hoằng Nông không hổ là ở Quan Trung kết nối hai giải đất trung tâm Trường An và Lạc Dương cả thành tráng lệ phong cách cổ kính, đường lớn đủ để cho mười con ngựa chạy ngang hàng, đường lớn ngõ nhỏ ngay ngắn trật tự.

Tuy nhiên nhà nông lúc này lại đóng chặt cửa lại trên đường lạnh tay không thấy vãng lai thương nhân, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng bước chân dày đặc thanh âm thét to phiêu đãng trên không trung, sau đó trở nên bình tĩnh, đây là khúc nhạc dạo để nổi lên mưa gió vô luận là ai cũng cảm thấy đây là tĩnh lặng trước khi đại chiến.

Lúc Hiến Đế muốn lui về Hoằng Nông, Hoằng Nông trở nên bất an Lý Thúc Quách Phiếm có dã tâm sài lang ai mà không biết.

Thủ thành của Hoằng Nông là Đoạn Ổi là một người trung tâm với hán thất, hắn biết được thánh thượng chuẩn bị tới Hoằng Nông thì vội chuẩn bị ba nghìn binh tướng tới Hàm Cốc hộ giá.

Trương Lãng và Dương Dung hơn mười người vất vả lắm mới tìm được một cái khách sạn đương nhiên vẫn là do Điển Vi dùng phương thức uy hiếp mà được.

Ngoại trừ mấy Ưng vệ thiếp thân của Trương Lãng thì mấy nhân vật khác đều ẩn náu mọi ngóc ngách một lúc sau Ưng vệ đã bắt đầu phát huy công tác thám thính, tin tức liên tục rơi vào trong tay của Trương Lãng, trải qua gia công xử lý sau đó phân phát mệnh lệnh.

Khách sạn này cơ hồ đã trở thành đại bản doanh trung tâm chỉ huy của Trương Lãng.

Trương Lãng nghiêm túc gọi Hoàng Tự tới nói cho hắn biết thân phận của mình, và cái nhìn của mình về Hoằng Nông, để xem hắn có nguyện ý theo mình hay không, Hoàng Tự vì tin tức này mà làm cho sự tới ngây người hắn không tưởng được người cứu mình lại là người danh chấn Giang Đông, Tường Dương nhị châu chi chủ Trương Lãng, trong lòng của hắn nổi lên từng làn sóng, sắc mặt kích động hết sức, thật lâu sau không nói nên lời.

Hoàng Tự mặc dù không biết cách ăn nói nhưng nghĩ tới đối phương có ơn cứu mạng mình chữa trị bệnh nan y cho mình, ơn cứu mạng này giống như ơn tái tạo không thể không báo, cộng thêm đối phương là chủ của hai châu quan tâm chiếu cố cho mình không đối đãi như người ngoài hơn nữa còn đem bí mật quan trọng nói cho mình biết, vốc ùng tin tưởng mình khiến hắn cảm động suýt nữa ứa ra nước mắt.