Phong Lưu Tam Quốc

Chương 15: Cao Thuận bị thương




Lại nói Trương Lãng một tay ôm Cao Thuận một tay thúc ngựa chạy như điên trở về doanh trại trong lòng hắn thầm lo lắng, nếu như Cao Thuận có gì bất trắc thì người chịu tội lớn nhất là mình, vốn hắn có thể cùng với Trương Sở ở trong núi thanh bình vô câu vô thúc tiêu dao khoái hoạt mình đã bắt hắn rời núi, tuy nam nhân coi chuyện chết ở nơi sa trường là bình thường, nhưng mình làm sao có thể bàn giao cho Trương Sở huống chi những ngày nay mình cũng có cảm tình như huynh đệ với hắn.

Cơ hồ trong thời gian ngắn, Trương Lãng cưỡi ngựa vọt vào trong doanh trướng của mình hai tay ôm lấy Cao Thuận vừa xuống ngựa hắn đã lớn tiếng hét:

- Dương Dung Dương Dung.

Dương Dung đang ở trong trướng nhàm chán, nghe thấy thanh âm lo lắng của Trương Lãng thì trong lòng biết rằng nhất định có chuyện gì đã xảy ra, nàng nhìn thấy Trương Lãng ôm Cao Thuận, toàn thân đỏ rực không cần nói cũng biết có chuyện xảy ra, lúc này Dương Dung lộ ra vẻ vô cùng tỉnh táo vốn công tác của nàng là chăm sóc người bị thương, nàng trước hết để cho Trương Lãng đem Cao Thuận vào trướng sau đó cẩn thận kiểm tra.

Lúc này Điền Phong cũng nghe thấy liền vội vàng chạy tới hỏi:

- Chúa công Cao Thuận thế nào rồi?

Trương Lãng không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía Dương Dung ý bảo hỏi nàng.

Điền Phong thấy Dương Dung không ngừng kiểm tra thân thể của Cao Thuận khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc thì lời ra đến miệng lại nuốt về.

Dương Dung vốn là một bệnh binh nổi danh trong bộ đội đặc chủng lúc này lộ ra vẻ vô cùng lão luyện, vừa kiểm tra vừa phân tích nói:

- Mạch rất thấp, thanh kiếm đâm vào trong 10 phân rộng ba phân, làm suy giảm tim, lá gan phủ tạng các cơ quan trọng yếu, miệng vết thương quá sâu, phải lập tức cầm máu, nếu không sẽ mất máu dẫn tới tử vong.

Trương Lãng nghe Dương Dung nói xong thì thở dài một hơi, tuy nhiên Trương Lãng vẫn khó hiểu mà nói:

- Vậy hắn tại sao lại hôn mê bất tỉnh, hắn không trở thành người thực vật chứ?

Điền Phong kinh ngạc nhìn Trương Lãng, thầm nghĩ cái gì là người thực vật? Chỉ thấy Dương Dung liếc nhìn Trương Lãng sau đó dịu dàng nói:

- Không, chẳng qua mất máu quá nhiều gây nên cơn sốc mà thôi.

Điền Phong lại sững sờ, cái gì là cơn sốc? Trong lòng của hắn tuy có thiên ngôn vạn ngữ nhưng mà không nói ra được.

Đúng lúc này Trương Sở nghe nói thì liền chạy tới thấy toàn thân Cao Thuận là máu, sắc mặt đen nhánh khóc không ra tiếng bị dọa ngất đi, Điền Phong cùng với đám binh sĩ ở bên cạnh nhanh chóng đỡ nàng dậy đem nàng vào trong trướng nghỉ ngơi.

Dương Dung cũng không quản nhiều gấp gám phân phó cho binh sĩ:

- Lập tức chuẩn bị nước sôi, lấy thuốc cầm máu dây nhỏ và kéo nhỏ.

Hắn lại nói với binh sĩ khác:

- Mau đi mời đại phu trong quân tới đây.

Đã có siêu cấp bác sĩ Dương Dung ở đây mặc dù không có các dụng cụ hiện đại nhưng những vết đao này nàng vẫn dư sức xử lý, băng bó kỹ càng cho Cao Thuận.

Quân y ở bên cạnh nhìn Dương Dung dùng kỹ thuật nhanh nhạy thì kinh ngạc thầm nghĩ ở trong quân từ khi nào đã có thêm một nữ lang y tốt như vậy.

Sau đó tất cả mọi người rời khỏi chỉ chừa lại Điền Phong, lúc này Trương Lãng mới chửi ầm lên:

- Con mẹ nó Hoa Hùng chết thì chết đi còn đâm huynh đệ tao một đao. Vốn lão tử còn bội phục ngươi nhưng bây giờ ta cầu cho cả nhà ngươi tuyệt tử tuyệt tôn.

Dương Dung nghe vậy thì phì cười một tiếng sau đó khuôn mặt ửng đò từ lâu rồi hắn chưa từng nghe thấy Trương Lãng hành động như vậy cho nên liền tới khuyên:

- Được rồi không cần tức giận như thế Cao Thuận qua tay của bổn tiểu thư nhất định phải bình an vô sự.

Nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Dương Dung lòng Trương Lãng mới thoải mái hơn một chút.

Lời nói này cũng khiến cho Điền Phong phải trợn mắt há hốc mồm, nghĩ tới Trương Lãng tuy bình thường hung hãn nhưng không thất lễ hôm nay mở miệng mắng người thì thật khiến cho người ta đờ đẫn.

Ai ngờ Trương Lãng vẫn không tiêu mắng xong Hoa Hùng lại mắng Tào Tháo:

- Tào Tháo, ngươi không dùng Tào Nhân Tào Hồng lại dùng Cao Thuận của ta đúng là gian thần.

Điền Phong bị hù làm cho sợ hãi vội vàng đi xem xét xem quanh đó có ai nghe được không.

Dương Dung cũng cả kinh vội vàng vươn tay che miệng hắn lại, sau đó đảo mắt ra bên ngoài dựng lỗ tai lên sau khi biết không có người qua đây mới vỗ ngực nhỏ giọng nói:

- Làm muội sợ muốn chết, Lãng ca chúng ta bây giờ đang ở trong Tào doanh nói chuyện nhỏ một xíu nếu không sẽ không toàn mạng.

Trương Lãng cũng tức tối quá mức, nghe Dương Dung nói xong vẫn không kìm chế được:

- Đợi thương thế của Cao Thuận tốt lên rồi chúng ta lập tức rời khỏi đây ở Tào doanh làm người hầu không tốt chút nào.

Dương Dung thấy Trương Lãng hết sức kích động liền nhỏ giọng khuyên bảo liều mạng an ủi.Lúc này Điền Phong mới có cơ hội xen vào:

- Chúa công đến cùng là có chuyện gì xảy ra.

Trương Lãng tức giận nói với Điền Phong:

- Ngươi cũng không nhìn ra sao?

Điền Phong biết rõ Trương Lãng đang còn nổi nóng nên cũng không hỏi chuyện.

Viên Thiệu dẫn mười tám lộ chư hầu xông tới quan hạ, chịu tên đạn bắn tới như mưa binh sĩ có nhiều người thương vong.

Tào Tháo thầm nghĩ Tị Thủy Quan dễ thủ khó công lại là nơi hiểm yếu nếu như lâu không công được sẽ bị thương vong thảm trọng, lúc quay trở lại lều, mới biết được Cao Thuận trọng thương mười tám lộ chư hầu liên tục phái người tới vấn an.

Lúc này Trương Sở đã tỉnh lại nàng một giây cũng không rời khỏi Cao Thuân, hai mắt sưng đỏ hiển nhiên vừa rồi đã khóc, Dương Dung ở cạnh thỉnh thoảng an ủi nàng, trong trướng không thấy Trương Lãng và Điền Phong đâu cả.

Hóa ra tâm tình của Trương Lãng không tốt, đã cùng với Điền Phong ra ngoài tản bộ, xem tâm tình của hắn thì tương đối sa sút, một mặt âm trầm, thương thế của Cao Thuận không đáng ngại mà Trương Sở cũng không có ý trách cứ hắn, nhưng trong lòng của hắn vẫn băn khoăn.

Điền Phong vừa đi vừa ăn ủi:

- Cái gọi là sống chết có số, phú quý tại trời, chúa công cũng không nên quá lo nghĩ.

Trương Lãng bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời mà trầm giọng nói:

- Cao Thuận tuy không phải là do ta gây thương tích nhưng tìm căn nguyên thì vẫn là tại ta bắt hắn rời núi, lần này may mà không nguy tới tính mạng nhưng sau này thì sao đây?

Điền Phong phất tay, khuôn mặt nghiêm lại;

- Chúa công nói lời đó là sai rồi, không có chí mà sống trăm năm cũng uổng phí, Cao Thuận võ nghệ siêu quần cho dù hắn không theo chúa công ngày sau cũng về dưới trướng người khác, ta cũng từng nghe Cao Thuận nói, thân là nam nhân phải tung hoành nơi sa trường, chết không oán hận, chúa công không nên có lòng dạ đàn bà.