Phong Lưu Pháp Sư

Chương 83: Ngọc Thạch Câu Phần




 

Long Linh Nhi nàng thua rồi. Long Nhất trầm giọng cười nói. Dựa vào nhãn lực của hắn, hắn có thể thấy được rõ ràng trên chiếc cổ tuyết bạch của Long Linh Nhi bị một lớp hàn khí li ti bao phủ.

Long Linh Nhi run lên, nghĩ rằng bản thân lại rơi vào tay của tên dâm tặc này, không ngăn được tâm lý kinh hãi. Tại nơi mà không có một bóng người, hắn chẳng phải với mình…

Long Linh Nhi nghĩ tới đây mà phát lạnh run. Nếu như quả thực là như vậy, sợ rằng nàng chẳng còn lí do gì để mà sống tiếp nữa.

Ngươi muốn làm gì? Long Linh Nhi gắng sức áp chế tinh thần khủng hoảng lạnh lùng hỏi.

Hôm nay trời không trăng, gió mát, chúng ta cô nam quả nữ, nàng nói ta muốn làm gì? Long Nhất cười heh heh gian giảo, trong lòng nghĩ tới việc doạ nàng sợ, xem trí nhớ của nàng tốt đến mức nào. Đâu dễ mà tới được một nơi hoang vu không người như thế chứ.

Long Linh Nhi trên mặt không có một chút huyết sắc, tái đi tới mức gần như là trong suốt. Nhãn tình của nàng xạ ra một tia kiên quyết, vẫn kề sát vào kiếm của Long Nhất chầm chầm xoay mình.

Ngươi thật sự muốn ta à? Long Linh Nhi ngây ra nhìn thẳng vào mắt Long Nhất, nhãn thần trống rỗng.

Tim Long Nhất đạp mạnh. Không hiểu sao nàng đột nhiên lại như vậy? Chỉ cảm giác nhãn thần của nàng thật đáng sợ, khiến hắn trong lòng lập tức thấy sợ hãi.

Thế thì cho ngươi này. Long Linh Nhi cũng không quan tâm Long Nhất có biểu tình gì, ngọc thủ buông ra, thắt lưng tung ra bay phất phơ, làm lộ ra chiếc yếm lụa tinh khiết, rồi cặp ngọc phong chắc nịch đầy sinh lực tự mình tách lớp áo mà hiện ra, hai nụ anh đào nổi lên rõ ràng.

Không thể phủ nhận, Long Nhất đã bị phần thân thể đẹp tuyệt toả xuân quang hấp dẫn đó trụ lấy. Hắn trong một sát na thất thần, tim đột nhiên đập mạnh, hắn quăng mình tới.

Phải. Long Nhất quăng mình tới, trong lòng vẫn ôm lấy Vô Song lẩm bẩm nói mơ. Hắn không phải đưa tay ra để nắm lấy ngọc phong hay chỗ thầm kín nào của Long Linh Nhi, mà lại nhanh như thiểm điện tóm chặt lấy tay nàng đang phát ra ma pháp ba động cường liệt của nàng.

Linh Nhi, đừng thế. Từ đằng sau truyền lại tiếng kêu cấp thiết.

Thanh âm trong vắt đó có chút quen thuộc, nhưng Long Nhất cũng không có đủ thời gian mà nghĩ thêm nữa, hắn nắm chặt tay phải của Long Linh Nhi đến mức rung lên, một viên đạn hoàn hồng sắc văng ra. Ngay sau đó, Long Nhất cùng lúc ôm cả Long Linh Nhi cùng Vô Song vào lòng, nội lực Ngạo Thiên Quyết chuyển động điên cuồng tán xuất khỏi thân thể mình để bảo vệ. Đúng vào giây đó, Long Linh Nhi không ngờ mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp đến mê người. Đó là nụ cười của sự giải thoát, thuần nhất và rạng rỡ.

Oàng Oàng Oàng. Hoả quang xạ tứ phía, đất rung núi ngả, lấy hồng sắc đạn hoàn của nàng làm trung tâm cả vùng trăm mét quanh đó đều bị một đợt khí hồng sắc quét qua.

Tây Môn Vô Hận ngây ngốc nhìn về phía vụ nổ cường liệt cách đó không xa, hai hàng thanh lệ rơi xuống lặng lẽ. Nàng lẩm nhẩm nói: Linh Nhi, sao ngươi lại ngốc thế.

Tây Môn Vô Hận sẵn biết rằng trong tay Long Linh Nhi có một viên đạn hoàn phong ấn cấm chú hoả hệ cấp mười một Phần Thần thuật. Đó là lễ vật mà hoả hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư tặng cho Cuồng Long đế quốc hoàng đế Long Chiến. Dù cho ma pháp phong ấn so với ma pháp thi phóng nhờ niệm chú uy lực sai khác một phần, những cũng là cấm chú a, với thực lực của Long Linh Nhi lại thi phóng ở cự li gần như thế có thể mang tới kết cục là ngọc thạch câu phần.

Khi hoả hồng sắc dần dần tan đi, vùng chu vi trăm mét chỉ có thể dùng thảm thương tới mức không dám nhìn để hình dung. Không nói tới rừng cây thấy phụ cận bị huỷ hết hơn nửa, vùng trung tâm vụ nổ toàn bộ sụt xuống vài xích, những khúc rề cây lộ ra đầy trên mặt đất, nhưng Long Linh Nhi và tên nhị ca hỗn đản Tây Môn Vũ của nàng vẫn chưa thấy thân ảnh, lẽ ra xương cốt phải còn lại chứ.

Tây Môn Vô Hận không ngăn được cõi lòng bi thương, ngồi khuỵu xuống nỉ nỏn. Hảo bằng hữu của nàng, công chúa điện hạ tôn quý của đế quốc đã dùng phương pháp cực đoan như thế để báo cừu, cũng phải bồi thường theo cả sinh mệnh như hoa của mình cho phương pháp đó.

Đang khóc, Tây Môn Vô Hận đột nhiên nghe được một loạt âm thanh rầm rĩ. Ngước đầu lên nhìn, nàng kinh hãi phát hiện một mảnh đất rung động. Đột nhiên, phanh một tiếng, bùn đất bắn tứ tung, một đợt lam quang loé sáng, một nam nhân kẹp hai nữ nhân từ dưới đất đứng dậy, trên người bao phủ một lớp đạm lam sắc thuỷ hệ phòng hộ kết giới.

Long Nhất lúc lắc đầu, trong lòng cười khổ, cá tính của Long Linh Nhi thật quá kiên cường, không ngờ lại chọn phương pháp ngọc thạch câu phần này. Nhớ lại vụ nổ khủng bố vừa xong, Long Nhất da đầu phát tê đi, mồ hôi lạnh ròng ròng. Đấy là uy lực cấm chú chăng? Thật sự quá đáng sợ. Thấy qua uy lực của cái cấm chú xinh xinh đó, đại ma đạo sư tuyệt đối là sinh vật đỉnh cấp. Nếu muốn thắng họ, phương pháp duy nhất là chế trụ trước khi họ thi phóng ra ma pháp, không thì chỉ có con đường chết. Nhưng nếu như trên người họ có vài cục đạn hoàn phong ấn cấm chú như vừa xong, thế thì còn đánh cái rắm gì, tuỳ tiện ném ra hai cái thì có là thần cũng không chịu nổi.

Lúc này, đạm lam sắc kết giới bao quanh họ biến mất. Mục quang của Long Nhất nhìn vào một viên lam sắc bảo thạch toả sáng rực rỡ nơi vùng ngực Vô Song. Nhất định là phòng hộ đẳng cấp thần khí của sợi dây chuyền này đã cứu tính mệnh của cả ba người. Khi nó thấy nguy hiểm lập tức tự động phóng xuất một kết giới siêu cấp tên gọi là Thuỷ Mạc Thiên Hoa, không thì Long Nhất vừa xong đã phải bỏ xác nơi này rồi.

Long Nhất đi từng bước từng bước về phía Tây Môn Vô Hận. Nàng vẫn có cái vẻ xuất trần như thế, thanh bạch như thế. Nhưng lúc này, bộ dạng gạt nước mắt, miệng há rộng ngạc nhiên quả khiến người ta thấy yêu mến. Đây đúng là biểu tình mà một thiếu nữ nên có. Gương mặt mang khí chất thánh khiết của nàng lúc bình thường dù khiến người cảm thấy thoải mái, nhưng đó là một cảm giác mơ hồ, dù cho có ở ngay trước mắt, cũng thấy như xa tận chân trời.

Tiểu muội, lâu rồi không gặp, gần đây ổn chứ? Long Nhất thân thiết cười hỏi, thả Long Linh Nhi vốn xỉu đi vì chấn động xuống đất, nhưng Vô Song thì vẫn được hắn ôm chặt.

Tây Môn Vô Hận miệng há hốc, hừm một tiếng không trả lời, cúi đầu mau chóng lau khô nước mắt trên mặt. Bị tên nhị ca hỗn đản thấy được tình trạng này, khuôn mặt nàng có chút hồng lên.

Thấy được vẻ lãnh đạm của Tây Môn Vô Hận với hắn, Long Nhất tự trào cười. Có lẽ vì cái túi da này, cũng có lẽ là vì kiếp trước cô khổ, hắn đối với Tây Môn gia tộc xác thực là có một loại cảm tình kì quái. Đối với người mẹ mười phần quan tâm cho từng tiện nghi của hắn, hắn cũng thường nhớ lại những lúc có thời gian, còn đối với muội muội vốn căm ghét hắn này cũng có một chút cảm giác thân thiết.

Linh Nhi! Linh Nhi! Ngươi tỉnh lại đi. Tây Môn Vô Hận lo lắng gọi tên Long Linh Nhi.

Hồi lâu sau, mi mắt dài của Long Linh Nhi rung lên, u oán tỉnh lại, nhãn thần có chút tán loạn, thấy khuôn mặt lo lắng của Tây Môn Vô Hận không ngăn được, ngây ngô hỏi: Vô Hận, ta, nơi này là thiên đường sao? Thế nào mà cả ngươi cũng tới vậy?

Không phải, nàng đang ở địa ngục. Long Nhất đột ngột ngắt lời, cười heh heh.

Long Linh Nhi nghe được thanh âm của Long Nhất cả người run lên, trong lòng thực sự là có một loại cảm giác thân ở địa ngục. Tiêu cự trong mắt nàng bắt đầu tụ lại được, ngước đầu lên liền thấy kẻ đang cúi xuống nhìn mình, cái mặt hiện lên nụ cười tà ác.

Tại sao? Tại sao? Tại sao liên cấm chú đều không sát tử được ngươi? Ngươi là tên ác ma. Long Linh Nhi gào lên trong cuồng loạn. Lệ chau bay khắp nơi. Nàng hận. Nàng thực sự hận.

Long Nhất nhìn về phía Long Linh Nhi đang tuyệt vọng kêu khóc, khuôn mặt cười cợt từ từ thu lại. Hắn tự hỏi lòng mình, bản thân đáng hận vậy sao? Khiến cho một thiếu nữ biến thành tình trạng này. Không, nàng hận không phải là mình mà là cái tên Tây Môn Vũ linh hồn đã bị diệt thành bụi khói đó. Nhưng mặc dù vậy, trong lòng Long Nhất vẫn cảm thấy không thoải mái.

Ta đi đây, lần sau gặp lại các người, hi vọng đừng gây khó dễ cho ta nữa. Long Nhất hờ hững buông ra câu nói, ôm lấy Vô Song xoay mình rời đi.

Tây Môn Vô Hận quay đầu nhìn về đằng sau lưng Long Nhất, đột nhiên thấy bóng lưng của hắn rất cô đơn tĩnh mịch, có một loại cảm giác ưu thương.

Ây. Tây Môn Vô Hận ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở miệng gọi.

Long Nhất thân hình dừng lại, ôm lấy Vô Song từ từ chuyển mình, trên mặt là một bộ dạng tươi cười xán lạn dị thường, hắn cười nói: Sao? Có chuyện à?

Tây Môn Vô Hận bị bộ mặt cười của Long Nhất làm hoảng lên khép nửa mắt lại. Thực sự là xán lạn. Nàng có chút kì quái. Tên nhị ca hỗn đản của mình từ khi nào cười dễ coi vậy nhỉ.

Vị tỉ tỉ này là bị bệnh rồi phải không? Có thể để muội xem xem không? Tây Môn Vô Hận mở miệng nói. Nàng hoàn toàn không hiểu bản thân sao lại làm như vậy.

Long Nhất run lên, giờ nhớ lại Tây Môn Vô Hận là một tế tự cao cấp. Hắn gật đầu, chuyển thân quay lại. Nhưng Long Linh Nhi lúc này vẫn mang ánh mắt bất động nhìn lên trời cao.

Tây Môn Vô Hận kiểm tra trên người Vô Song một lượt, sắc mặt càng lúc càng nghiệm trọng. Nàng nói: Cô ấy có phải là đầu đau muốn nứt ra, cả người phát lạnh, lại còn toàn nói nhảm nữa.

Long Nhất thấy Tây Môn Vô Hận nói ra đúng được triệu chứng của Vô Song không ngăn nổi sự vui mừng, vội gật đầu nói: Đúng rồi. Không biết tiểu muội có biện pháp nào chữa được không?

Tây Môn Vô Hận nhìn vào dung nhan không thuộc phàm trần của Vô Song, tiếc nuối lắc đầu nói: Muội đã từng đọc được trường hợp bệnh này trong sách. Nhưng rất đáng tiếc, muội không chữa nổi. Bệnh của cô ấy may mà được huynh dùng công pháp kì quái chế trụ. Nếu như không như vậy mà nói, cô ấy đã không sống được tới bây giờ rồi.

Nghe được lời của Tây Môn Vô Hận, Long Nhất như bị ngũ lôi đánh trúng, đầu óc trống rỗng.