Phong Lưu Pháp Sư

Chương 560: Vẫy tay chào, sẽ luôn luôn có lúc gặp lại




(Chương cuối tập 2)

 

Long Nhất vuốt ve khuôn mặt của Mộc Hàm Yên, nhẹ nhàng vẽ lại nhưng đường nét nhu hoa của nàng, lòng đau như cắt, hắt thật sự là quá ngu ngốc, nên sớm biết Mộc Hàm Yên và thần bí tiên tử là một người, giữa hai người có rất nhiều điều trùng hợp, chỉ là hiện tại biết rồi thì làm sao chứ, hắn không có biện pháp để ngăn cản sinh mạng này cứ dần dần đi xa.

Vài tiếng hạc kêu vang lên, Bạch Vũ đã vô cớ xuất hiện ở bên cạnh, đang rúc đầu vào bên Mộc Hàm Yên khẽ kêu mấy tiếng ai oán, mà Long Nhất lại đột nhiên phát hiện hắn có thể cảm nhận sâu sắc sự bi thương của Bạch Vũ, giữa nó và hắn, dường như xuất hiện nhiều mối liên hệ.

Mộc Hàm Yên cùng Long Nhất nắm chặt tay nhau, khí lực dần dần mất đi, thần thái trong mắt càng thêm phần ảm đạm, tựa hồ lúc nào cũng có thể hương tiêu ngọc vẫn.

"Đừng, đừng rời xa ta, đừng mà." Long Nhất khẽ lẩm bẩm lắc đầu, trên mặt là một sự sợ hãi, lệ cứ trào ra từ khóe mắt, từ sâu tận đáy lòng nổi lên một cảm giác vô lực dường như muốn ép hắn tới phát điên.

Mà ý thức của Mộc Hàm Yên cũng đã bắt đầu phân tán, khuôn mặt tuấn tú chan chứa đau thương kia cũng trở nên mơ hồ, nàng dường như quay trở lại đất nước trời xanh mây trắng, biển sóng dạt dào, ở đó kì hoa dị thảo mọc khắp nơi, còn có một nền văn minh huy hoàng xán lạn, có con người cần cù dũng cảm. Nàng nắm lấy tay tình lang, vui vẻ quỳ lậy trước mặt nương thân đoan trang mỹ lệ của nàng, phát thệ họa phúc cùng hưởng, không từ bỏ.

"Tỷ tỷ." một tiếng gọi bi ai từ xa vang tới, Tinh Tinh một thân áo trăng như chớp bay tới, nàng gào khóc đẩy đám binh sĩ đang ngăn cản ra mà xông tới trước mặt.

"Cứu nàng, Tinh Tinh, mau cứu nàng đi." thấy khuôn mặt giống với Mộc Hàm Yên, Long Nhất như thể được thắp lên một tia hi vọng, vội vã nắm lấy cổ tay Tinh Tinh.

"Ngươi buông ta ra, tên hỗn đản vong ân bội nghĩa nhà ngươi." Tinh Tinh hất tay Long Nhất ra, hắc mang trong tay nàng lấp lóe, bao phủ lấy miệng vết thương đang chảy máu không ngừng của Mộc Hàm Yên.

Mấy phút trôi qua. Máu từ từ chảy chậm lại, nhưng lại thủy chung không có cách nào để hoàn toàn ngừng hẳn.

Tinh Tinh mồ hôi ướt đầm ngừng thi pháp. Khuôn mặt hiện lên một tia mệt mỏi, nàng nhìn Bạch Vũ ở bên cạnh rồi lại nhìn Long Nhất, nói:" tỷ tỷ có phải là đem Phong thần ấn ký cho ngươi rồi không? Nếu không ngươi không có khả năng làm tổn thương tới tỷ ấy, làm cho thần thú Bạch Vũ của tỷ ấy không hành động gì cả."

"Phong thần ấn ký?" Long Nhất đờ đẫn nói, đột nhiên hắn nghĩ tới việc gì đó mà xé toang vạt áo, liền nhìn thấy đóa kim vân ấn ký hoa mỹ ở trên ngực.

"Quả nhiên là vậy, tỷ tỷ ngốc quá." Tinh Tinh khẽ nói. Đây chính là ma lực của tình ái sao, khiến cho người tỷ tỷ tâm ngoan thủ lạt này làm ra việc ngu ngốc như vậy.

Đúng lúc này, Cáp Lôi mới đuổi theo tới, nhín thấy Mộc Hàm Yên hơi thở thoi thóp mà không khỏi kinh hãi. Ánh mắt hung ác nhìn chăm chăm vào Long Nhất.

"Ta muốn trị thương cho tỷ tỷ, Tây Môn Vũ. Ngươi rút kiếm trên người tỷ tỷ ra." Tinh Tinh hít sâu một hơi, nhìn sang người thân mà nàng đã từng hận tới xương tủy, đáy lòng lại chỉ có mội cỗ bi thương sâu đậm.

Long Nhất cắn răng rút trường kiếm màu tím ra, mang theo một dòng màu tươi, mà bàn tay lấp lóe hắc mang của Tinh Tinh lại đặt lên đó, tay còn lại dùng một viên kết giới châu cách ly hai người với bên ngoài.

Long Nhất ngẩn ngơ nhìn Lôi thần trùy hóa thành trường kiếm màu tím trong tay, chỉ cảm thấy linh hồn như bay trong không trung, không lắc không rụng. Trong đầu tâm tư hỗn loạn, làm thế nào cũng vẫn cứ loạn.

Cách đó đám người Tây Môn Nộ và Đông Phương Uyển lo lắng nhìn sang bên này. Mấy người Tây Môn Vô Hận muốn đi tới an ủi, nhưng lại bị đám trưởng bối Mộ Dung Bác ngăn lại.

"Đừng quấy nhiễu nó. Nộ nhi, con an bài cho mọi người lùi ra đi. Để nơi đây cho bọn nó. Hi vọng cô gái đó không sao thì tốt." Tây Môn Cuồng thở dài một tiếng phân phó, cũng tâm tình trầm trọng mà quay người. Vốn là việc đăng cơ đại hỉ không ngờ lại biến thành như thế này.

Rất nhanh, trên Kim Loan điện chỉ còn lại Long Nhất, Cáp Lôi, Bạch Vũ và hai tỷ muội Mộc Hàm Yên đang ở trong kết giới.

Long Nhất ngồi trên bậc tam cấp trước điện, vô lực dựa lên thạch trụ ở sau lưng, tới cái dị giới này nhiều năm như vậy,đây cũng mới là lần đâu tiên hắn cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, vậy mà lại phải chịu đựng loại áp lực tinh thần này khiến cho hắn nhanh chóng suy sụp, tự mình dùng kiếm đâm người con gái mình yêu thương sâu nặng. Thử hỏi có ai có thể chịu đựng được.

"Từ sau cái hôm gặp ngươi, tiểu thư đã tính không quay trở lại rồi." Cáp Lôi ngồi bên Long Nhất, hắn sau khi phẫn nộ xong liền có thể cảm thụ được sự thống khổ trong lòng Long Nhất.

"Ta không rõ, đây là vì cái gì?" Long Nhất khuôn mặt tái nhợt lẩm bẩm nói.

"Từ khi tiểu thư còn bé tới này. Số mạng người đã được an bài tốt rồi, gánh vác trách nhiệm và áp lực mà người khác không thể tưởng tượng nổi, lần này tới Thương Lan đại lục không những chỉ nhiệm vụ thất bại mà còn yêu người không nên yêu. Đây chính là nguyên nhân căn bản." Cáp Lôi hờ hững nói.

"Các ngươi tới từ Thương Nguyệt đại lục bên kia Hoành Đoạn sơn mạch sao, không biết các ngươi tới đây có nhiệm vụ gì?" Long Nhất hỏi.

"Xem ra ngươi biết cũng không ít, bất quá nhiệm vụ của chúng ta là gì thì ta không thể nói được, có lẽ ngươi nhìn qua cái này xem rõ ràng hơn một chút." Cáp Lôi đưa bức thư Mộc Hàm Yên sai hắn mang về cho Long Nhất nói.

Long Nhất nhận lấy lá thư rồi mở ra, ở trên dùng Thương Nguyệt văn tự đẹp đẽ viết thành, chi chít chi chít, Long Nhất đọc nhanh như gió xong, một lúc lâu cũng không lấy lại tinh thần.

Từ một chút nội dung Long Nhất có thể đọc ra ở trên lá thư, hóa ra Thượng Nguyệt đại lục mặc dù phì nhiêu mỹ lệ, văn minh truyền thửa của nhân loại bên đó so với Thương Lan đại lục cũng phải lâu đời hơn rất nhiều. Chỉ là Thương Nguyệt đại lục diện tích thật sự quá bé, mà dường như bởi vì cuộc chiến giữa thần mà dẫn tới biến động mặt đất khiến cho trong không gian Thương Nguyệt đại lục bị cách ly bởi một tầng võng năng lượng thần bí vô hình, cái võng năng lượng thần bí này làm cho Thương Nguyệt đại lục bốn mùa như xuân, hoàn cảnh cực kỳ tươi đẹp, các loại kì hoa dị thảo và động vật quý hiếm tràn ngập khắp nơi, nhưng cũng vì vậy mà cách ly thông lộ giữa Thương Nguyệt đại lục với bên ngoài.

Sau đó hơn vạn năm, hoàn cảnh thoải mái khiến cho dân số Thương Nguyệt đại lục tăng mạnh, các chủng tộc tồn tại ở đó bắt đầu vì tranh đoạt tài nguyên mà gây nên chiến tranh quy mô lớn, nhưng mà dân số vẫn cứ tăng triển không ngừng, mấy mười mấy năm ngắn ngủi gần đây, Thương Nguyệt đại lục từng một thời tươi đẹp đã bị phá hoại thành không ra cái dạng gì, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng vạn vật đều bị diệt vong.

Mà trước đây mười mấy năm, ma pháp sư trong cung đình của Thanh Phong đế quốc – nơi chiếm số lượng dân lớn nhất Thương Nguyệt đại lục ngẫu nhiên phát hiện một loại đá năng lượng từ trong thiên thạch có thể phá vỡ cái mạng lưới năng lượng kì quái bao phủ Thương Nguyệt đại lục, qua mấy lần thực nghiệm, phát hiện loại đá năng lượng này tối đa có thể đưa ba người ra ngoài, hơn nữa loại đá này chí có ba viên, mỗi viên đá năng lượng chỉ có thể truyền tống ba lần.

Sau khi thận trọng cân nhắc, các ma pháp sư trong cung đình đem vị trí truyền tống định vị ở bên Hoành Đoạn sơn mạch, xem xem bên đó có phải là có một thế giới rộng lớn hơn nhiều không.

Sau khi xác định bên Hoàng Đoạn sơn mạch là một thế giới rộng lớn, hoàng đế Thanh Phong đế quốc liền ra quyết định, bí mật truyền tống ba người tới bên này phát triển thế lực. Hoàng đế này dã tâm cực lớn, liền muốn sau khi khống chế một đế quốc tại Thương Lan đại lục liền tìm ra một biện pháp dễ dàng để phá mạng lưới năng lượng rồi sang bên này làm hoàng đế, tới lúc đó bằng vào năng lực và tài năng của hắn cùng với nền văn minh ma pháp ưu việt hơn Thương Lan đại lục để trở thành bá chủ toàn thế giới.

Mộc Hàm Yên, Cáp Lôi còn có một tên phong hệ ma pháp sư khác chính là ba người tới đầu tiên, lúc đó Mộc Hàm Yên chỉ mới mười tuổi, suy nghĩ của nàng sớm đã ăn sâu vào đầu rồi, Tinh Tinh lại là mấy năm sau mới tới.

Thân thế của Tinh Tinh trong thư không nhắc tới nhiều, nhưng Mộc Hàm Yên lại cầu xin với phụ hoàng của nàng trả tự do cho đệ đệ và nương thân của Tinh Tinh, đồng thời không đề cập tới tội trạng làm nhiệm vụ thất bại của Tinh Tinh, chẳng trách mà thái độ của Tinh Tinh đối với Mộc Hàm Yên trước sau lại thay đổi như vậy.

Trong thư còn đề cập tới việc Phong thần ấn ký trong thể nội nàng đã truyền lại cho người nàng yêu nhất, nàng nhận tội với phụ hoàng nàng, đồng thời muốn chết để tạ tội. Phong thần ấn ký đại biểu cho người được Phong thần xem trọng, tại toàn bộ Thương Nguyệt đại lục có địa vị siêu nhiên, có thể nói người có phong thần ấn ký ở Thương Nguyệt đại lục là người được sự tôn kính của đại đa số người và các chủng tộc còn lại, thế nhưng vinh quang vốn thuộc về Thanh Phong đế quốc lại bị Mộc Hàm Yên đem cho kẻ địch mình muốn đối phó, nếu để truyền ra ngoài, địa vị của Thanh Phong đế quốc sẽ vì vậy mà rơi sâu ngàn trượng.

"Hiện tại có phải là rõ ràng hơn một chút không?" Cáp Lôi hỏi.

Long Nhất gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười đau khổ, chân tướng của sự việc lại là như vậy.

"Cáp Lôi, ta còn có một vấn đề, lúc trước ở Thượng Nguyệt thành. Tiên tử thần bí cũng chính là Mộc Hàm Yên vì sao lại bị thương?" Long Nhất nghĩ tới vấn đề này liền mở miệng hỏi.

"Vì Quang Minh thần, ngươi nên đoán ra mới phải." Cáp Lôi lạnh nhạt đáp.

Quang Minh thần? Long Nhất nhẩm kỹ ba chữ này. Đột nhiên trong đầu linh quang lóe lên, nói:" chẳng lẽ lúc trước việc Quang Minh thần xuất hiện tại Quang Minh đại giáo đường là do Hàm Yên giở trò quỷ, linh hồn nàng thụ thương là bởi vì không chế Tra Nhĩ Tư mà bị tinh thần phản phệ tạo nên đúng không?"

Cáp Lôi gật đầu.

"Còn hắc ám linh hồn khế ước giữa ta và ngươi đột nhiên không có phản ứng cũng là vì Mộc Hàm Yên thần không biết quỷ không hay giả trừ đi sao." Long Nhất tiếp tục nói.

"Không sai." Cáp Lôi đáp, nhìn thấy ánh mắt Long Nhất lộ ra một tia thưởng thức, nhắc tới thì hắn quen Long Nhất lâu năm như vậy rồi, từ khi bắt đầu nhiệm vụ Di Thất thành lúc trước, thiếu niên lúc trước còn có chút non nớt hôm nay lại đã trở thành một nhân vật quỷ thần mặc trắc rồi. (ý nó là không thể đo đếm đấy)

Long Nhất thở dài một tiếng, vọng sang cái kết giới tán phát u quang kia, tất cả các việc làm hắn phiền não đều gần như biết hết rồi, hắn bây giờ chỉ có một hi vọng duy nhất đó là Mộc Hàm Yên có thể bình an vô sự.

Thời gian từng phút từng giây từ từ trôi qua. Từ trời sáng đợi tới khi trời tối, mà lúc này trời lại đã lờ mờ phát sáng rồi, trong kết giới vẫn không có động tĩnh gì, tim Long Nhất như thể bị lửa đốt, đứng ngồi không yên. Hắn cầu xin trời cao đừng đối với hắn tàn nhẫn như vậy, nếu lúc trước đã từ bi cho hắn một cơ hội tái sinh. Sao lại không cho nữ nhân của hắn một con đường sống chứ.

Bỗng nhiên, cái kết giới màu đen kia như chấn động co lại như làn nước, lập tức tiêu tán, Long Nhất cùng Cáp Lôi quay đầu lại, lại đồng thời đờ người ra.

Chỉ thấy Mộc Hàm Yên vẫn cứ nằm trên đất, vết thương đã đóng vẩy, sự dao động yếu ớt của sinh mệnh chứng minh nàng còn sống. Đương nhiên, hai người chỉ cảm thấy kinh hỉ, nhưng khiến cho hai người kinh ngạc chính là Tinh Tinh, mái tóc đen nhánh của nàng chỉ trong một đêm đã biến thành bạc trắng, cứ cho là mỹ nhân tóc trắng đi, giống như Tiểu Y hồi trước.

"Ta chỉ có thể tạm thời làm giảm thương thế của tỷ ấy, chúng ta phải mau quay về." Tinh Tinh nói với giọng khàn khàn, tựa hồ không chút cảm giác đối với biến hóa của bản thân.

Long Nhất chấn động trong lòng, tiến lên phía trước ôm Mộc Hàm Yên vào lòng, nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu như nàng có thể tỉnh lại cùng hắn nói chuyện thì tốt biết bao, nhưng đó sợ rằng cũng chỉ là hai chữ "tái kiến" đơn giản.

"Ta tiễn mấy người nhé." Long Nhất nói.

"Tới Lệ Nhân Phường ở trong thành đi, trong mật thất ở mỗi phân điếm đều có truyền tống trận." Cáp Lôi nói.

Trong mật thất tại Lệ Nhân Phường, Long Nhất không ngừng vuốt ve mái tóc của Mộc Hàm Yên, khẽ thơm lên trán nàng, sau đó đưa nàng giao cho Cáp Lôi và Tinh Tinh đang đợi sau truyền tống trận.

"Các người khi nào thì có thể quay trở lại?" Long Nhất cô đơn nói.

Tinh Tinh và Cáp Lôi nhìn nhau, nhẹ giọng nói:" đây là viên cuối cùng trong ba viên đá năng lượng, đã dùng hai lần rồi, nó cũng chỉ có năng lượng để phá vỡ không gian một lần nữa thôi.

Sắc mặt Long Nhất biến đổi, nói như vậy bọn họ lần này trở về có thể là vĩnh viễn, hắn ổn định tâm tình, bình tĩnh nói:" đa tạ nàng Tinh Tinh, còn ngươi nữa, Cáp Lôi, ta biết đây không phải là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, nhớ chuyển lời với Hàm Yên, ta nhất định sẽ đi tìm nàng."

Tinh Tinh gật đầu, nhìn chăm chú Long Nhất một cái, lấy ra viên đá năng lượng màu tím đặt lên cái lỗ trên ma pháp trận, lập tức một trận ma pháp tử quang lóe lên, ba người trong trận chớp mắt đã từ trong không gian đang vặn vẹo của truyền tống trận đi mất.

"Ta nhất định sẽ đi tìm các người, nhất định." Long Nhất nắm chặt bàn tay thầm thề với mình, nhìn xung quang căn mật thất trống không, cất bước đi ra ngoài.

.

Thương Lan lịch năm 8790 tháng 6 ngày thứ nhất, Thương Lan đế Tây Môn Nộ ban hành "pháp lệnh thú nhân tộc", tuyên bố từ nay nhân loại và thú nhân tộc chung sống hòa bình, đoàn kết yêu thương, phế bỏ luật pháp kì thị thú nhân tộc lúc trước, đồng thời cùng các đương kim đại biểu thú nhân tộc kí kết hiệp ước "điều ước bình đẳng giữa các chủng tộc" vang danh hậu thế, quan hệ giữa nhân loại và thú nhân tộc đạt tới sự thân mật hữu hảo xưa nay chưa từng có.

Thương Lan lịch năm 8790 tháng 7 ngày 20, Thương Lan đế Tây Môn Nộ ban hành "giáo hội pháp", tuyên bố tự do tín ngưỡng, đồng thời cũng lấy lí do tự do tín ngưỡng mà đoạt đi đặc quyền đa hạng của Quang Minh giáo hội, mà ảnh hưởng sâu sắc nhất chính là thừa nhận sự tồn tại của Hắc Ám giáo hội, thừa nhận hắc ám ma pháp sánh vai cùng với những hệ ma pháp khác, lúc đầu việc này dẫn tới sự khủng hoảng trong dân chúng phổ thông, nhưng sau đó chứng minh pháp lệnh này có tính nhìn xa trộng rộng thế nào, mọi người cũng dần dần hiểu rõ thuộc tính ma pháp bản thân không phải là tà ác, mà phải xem lòng người sử dụng có tà ác hay không, Thương Lan đế trở thành vị đại đế vang động cổ kim, lưu danh đời đời.

Lời cuối tập: