Phong Lưu Pháp Sư

Chương 556: Tổ phụ tỉnh lại




 

Mười dặm trước cửa thành, trên con đường ngắn tụ tập hơn mười vạn người, đủ loại sắc tộc, bọn họ đều muốn thấy Thiết huyết hùng sư ra trận nhiều năm, từ trong thi cốt mà vang danh rốt cuộc có bao nhiêu uy võ, muốn xem xem Địa ngục thiên sứ danh chấn thiên hạ, được vô số đàn ông kính mến và vô số đàn bà sùng bái rốt cuộc là diện mạo thế nào.

Long Nhất ngồi thẳng trên lưng ngựa, ngóng nhìn dòng người xuất hiện ở không xa, cảm giác được mặt đất bất đầu rung lên theo tiết tấu, lòng không ngờ cũng trở nên kích động.

Trong nhiều nữ nhân như vậy, muốn nói người làm Long Nhất cảm kích nhất ngoài Bắc Đường Vũ ra thì không còn ai khác. Mấy năm nay, nàng dùng tấm thân nữ tử vì hắn mà nam chinh bắc chiến, ở thế giới của nàng ngoài bài binh bố trận ra thì không có thú tiêu khiển nào, tất cả những việc này Long Nhất đều khắc cốt ghi tâm. Lúc này, trong đầu hắn hiện lên một tiểu nha đầu mấy năm trước còn đang nghiến răng, ngẩng cao đầu, ánh mắt hiện ra thần thái quật cường.

Dòng người ở không xa tăng tốc đi tới, từ từ hình thành một cơn sóng mầu đen không thể ngăn cản, từ xa đã có thể thấy tiền quân đang giơ cao đại kì, đó là hai chữ Vô Song nền đen chỉ vàng, rồng bay phượng múa, chính là Vô Song doanh vang danh thiên hạ, khiến cho toàn bộ địch quân nghe tên mà kinh hồn bạt vía.

"Phụ thân, Vô Song doanh, là Vô Song doanh đấy." trong dòng người, một tiểu tử mười bốn mười lăm tuổi đang hưng phấn kéo tay áo phụ thân, hai mắt lộ ra thần thái cuồng nhiệt, đây gọi là làm binh không theo Vô Song doanh, có lên làm tướng quân cũng uổng công phí sức. Ai ai cũng rõ, binh sĩ tốt nhất tự nhiên là từ Vô Song doanh, mà tướng quân giỏi nhất cũng từ Vô Song doanh, trong liên quân hai nước, đại bộ phận tướng lĩnh vì trận chiến này mà vang danh đều từ tầng thấp nhất của Vô Song doanh từng bước từng bước leo lên, trong đó nổi danh nhất chính là Nam Cung Nỗ, trừ Bắc Đường Vũ và Hùng Bá ra thì hắn cũng là một nhân vật linh hồn đã nói là làm trong liên quân hai nước.

"Con à. Đợi hai ngày nữa chiêu binh thì con đi đi." vị phu thân kia dùng bàn tay chỉ còn ba ngón vuốt đầu con mình, ông ta là một lão binh bị thương ở chiến trường tại Ngạo Nguyệt đế quốc, tận mắt chứng kiến ý chí kiên cường và sự mạnh mẽ của Vô Song doanh, nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời này là có một ngày đứa con của mình có thể làm một thành viên trong đó.

Quân đội càng lúc càng gần, chỉ nhìn thấy hơn vạn người còn lại của Vô Song doanh toàn thân mặc giáp đen, cưỡi toàn độc giác mã cùng một màu đen, ngựa bước đi đều tăm tắp, người con chưa tới, khí thế đẫm máu đó đã đập vào mặt, khiến cho lòng người cảm khái mà khẽ run.

Vô Song doanh chẳng phân kị binh bộ binh. Bọn họ là binh chủng toàn diện do Long Nhất tự tay huấn luyện. Làm kị binh thì có thể phát động tấn công như vũ bão, làm bộ binh thì trận thế phòng ngự như gang thép. Đương nhiên, tác dụng lớn khác của bọn họ như ẩn nấp, ám sát, tập kích quy mô vừa và nhỏ thì càng khỏi phải nói.

Dẫn đầu đoàn người là ba vị, một vị thân mặc giáp tướng, khoác áo tơi màu đỏ tươi, chính là em vợ Nam Cung Nỗ của Long Nhất. Nam Cung Nỗ bây giờ khác xa với ngày trước, cậu bé lúc trước chỉ tới ngực Long Nhất giờ đã cao lớn. Eo hùm lưng gấu, con mắt đen nhánh lóe lên tinh quang, sắc bén không thể cản trở.

Còn lại là Hùng Bá toàn thân lông lá, tướng mạo dọa người. Ở giữa lại là Bắc Đường Vũ thân khoác áo bào màu tím, băng lãnh mà đạm mạc.

Long Nhất trong lòng phát run, chăm chú nhìn ngắm dung nhan vẫn mĩ lệ vẫn như xưa. Bốn mắt nhìn nhau, lại có một loại cảm giác dường như đã có mấy đời, tư niệm của hai người cũng đã chất chồng quá lâu rồi.

Bắc Đường Vũ đuổi theo ánh mắt Long Nhất, từ từ, biểu tình băng lãnh lạnh nhạt bắt đầu biến mất, khóe miệng hiện ra một nụ cười khiến người kinh diễm.

Trong căn phòng tràn ngập u hương thoang thoảng, Bắc Đường Vũ đã thay một bộ quần áo khác, Địa ngục thiên sứ làm rung chuyển đất trời lúc trước giờ đây như một nữ nhân hạnh phúc mà an lành co lại trong lòng tình lang, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân hai người, một tầng nắng vàng rực rỡ.

"Nếu như đây là một giấc mộng, thiếp hi vọng vĩnh viễn không tỉnh lại." Bắc Đường Vũ líu ríu than thở, hàng mi dài khẽ rung, vô cùng khiến cho người ta yêu mến, Bắc Đường Vũ lúc này không còn là tướng quân nữa, nàng hiện tại chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân thuần túy.

"Đây là một giấc mộng chân thật, chúng ta sống trong đó, không tỉnh mộng, chỉ có nó tự biến mất, sau đó tiếp nhận luân hồi." Long Nhất vỗ nhẹ lên tấm lưng ong của Bắc Đường Vũ khẽ nói, tựa hồ là tổng kết của cả hai đời làm người.

"Cho dù là luân hồi thiếp cũng hi vọng có thể gặp chàng trong mộng." Bắc Đường Vũ khóe miệng hơi nhích lên nói.

"Sẽ gặp, nhất định gặp." con mắt sâu đen của Long Nhất chớp chớp, đột nhiên nghĩ tới Tiểu Thất ở tiền thế, hình dáng mơ hồ chỉ có hai con mắt dịu dàng như gió xuân đó vẫn rõ ràng như cũ, nếu thế giới này được tính là một lần luân hồi, như vậy Tiểu Thất có luân hồi tới thế giới này không?

"Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa vang lên, cũng không biết là ai không biết điều mà lúc này cũng tới phá đám.

"Phu quân, gia chủ muốn chàng bây giờ qua đó một phen." giọng Nam Cung Hương Vân vang lên.

Long Nhất đứng dậy mở cửa, liền nhìn thấy Nam Cung Hương Vân lè lưỡi với hắn, bộ dạng tựa hồ không có thiện chí.

"Hương Vân, giới thiệu Bắc Đường Vũ và các tỷ muội làm quen với nhau đi, phu quân về tất có thưởng." Long Nhất cười cười véo khuôn mặt của Nam Cung Hương Vân, nghĩ tới màn oanh oanh yến yến đó, tâm lí luôn ao ước khi nào có thể cùng tất cả chung chăn chung gối, đại chiến ba ngày ba đêm đó mới gọi là hạnh phúc thực sự.

Long Nhất đi tới thư phòng của Tây Môn Nộ, đẩy cửa mà vào, liền nhìn thấy phụ thân và nương thân đều ở đây, tiểu muội Tây Môn Vô Hận đang thân mật trò chuyện với kiếm thần Âu đại mụ.

"Phụ thân, có phải gia gia tỉnh lại rồi không?" Long Nhất hỏi, lần này Âu đại mụ luôn ở trong mật thất bế quan để làm cho gia gia tỉnh lại, giờ lại thấy bà ta xuất quan liền có câu hỏi này.

"Nhanh thôi, Âu bà bà của con nói gia gia con lập tức sẽ tỉnh lại." Tây Môn Nộ gật đầu, thần thái phấn khởi, khiến cho ông trẻ ra không ít.

Âu bà bà? Long Nhất nhìn Âu đại mụ một cách quái dị, xưng hô như thế này vẫn chưa quen, ngay cả tiểu muội cũng gọi Âu đại mụ đó thôi.

"Sắp tới giờ rồi, chúng ta vào đi." Âu đại mụ nắm tay Tây Môn Vô Hận, thông thạo đẩy cửa mật thất tiến vào.

Mọi người đứng trước giường, chỉ có Âu đại mụ ngồi ở bên giường, ôn hòa nhìn Tây Môn Cuồng đang an tĩnh nằm đó, trong lòng cảm khái vạn phần, chớp mắt đã qua hai mươi năm, bọn họ đều già rồi.

Đúng lúc này, mí mắt của Tây Môn Cuồng đang nằm trên giường khẽ run lên, rất nhọc nhằn hé ra, lòng mọi người không thể tự chủ mà khẩn trương hơn hẳn.

Tây Môn Nộ nhắm hờ mắt nháy nháy, đồng tử rời rạc từ từ tụ lại, thân ảnh trong mắt từ từ trở nên rõ ràng.

"Nghiên nhi?" có lẽ là bởi vì đã quá lâu chưa từng lên tiếng, thanh âm của Tây Môn Cuồng rất khàn, ông coi những người khác như không thấy, có chút kích động nhìn Âu đại mụ trước mặt.

Thân thể Âu đại mụ chấn động, Nghiên nhi là tên của bà, trừ sư phó của bà ra, cũng chỉ có lão đầu râu tóc bạc phơ trước mắt là có tư cách gọi như vậy thôi, nhất thời tâm tư xao động, đúng là rơi lệ.

"Phụ thân." Tây Môn Nộ cùng Đông Phương Uyển tiến lên trước hai bước, kích động gọi.

Con mắt Tây Môn Cuồng chuyển qua, nhìn thấy Tây Môn Nộ vẻ mặt kích động, ánh mắt hơi chớp, lại có chút phức tạp, đây là nhi tử của ông sao? Tiểu tử tràn trề ngạo khí, tài năng lộ rõ kia giờ đây tóc đã lấm tấm bạc, dường như một trí giả đã trải qua biết bao đau thương.

"Tôn nhi Tây Môn Vũ bái kiến gia gia, để cho tôn nhi giúp gia gia lưu thông khí huyết." Long Nhất tiến lên chào, cũng không đợi Tây Môn Cuồng phản ứng, liền nắm lấy tay ông chậm rãi truyền chân khí vào, lúc này Ngạo Thiên Quyết của Long Nhất đã đạt tới tầng thứ bẩy, độ tinh thuần của chân khí đạt tới một tầm cao mới, hiệu quả giãn gân thông mạch tăng lên gấp bội.

Không lâu sau, Long Nhất thu tay, vai Tây Môn Nộ động đậy, lại nhảy một cái xuống giường, cũng không chú ý tới đôi chân trần, liền ở trong thạch thất hoạt động giãn gân giãn cốt.

"Ha ha ha, cháu là tôn nhi của ta, tốt, tốt, xem cháu một thân công lực, ngay cả tổ tông Tây Môn Kinh Lôi cũng không hơn được cháu đấy." Tây Môn Cuồng bị Long Nhất làm cho trở nên sinh long hoạt hổ, giọng nói khàn khàn cũng đã biến thành trung khí tràn đầy.

Long Nhất cười ha ha, ngược lại cũng không chút xấu hổ mà tiếp nhận, bằng vào thực lực hôm nay của hắn, đã có thể mặc bộ đồ Lôi thần được một lúc, mặc dù còn chưa thử qua uy lực của Lôi thần chùy, nhưng binh khí của chủ thần chả cần nghĩ uy lực cũng là rất lớn, còn đạt tới trình độ nào rồi thì vẫn chưa rõ, hắn còn muốn tìm thời gian thí nghiệm một chút.

"Ồ, đây có phải là cháu gái ta?" Tây Môn Nộ vọng hướng Tây Môn Vô Hận đang dửng dưng đứng ở bên, khí chất thanh lãnh không vướng khói lửa trần gian khiến cho ông rất kinh ngạc.

"Tôn nữ Tây Môn Vô Hận ra mắt gia gia." Tây Môn Vộ Hận tiến tới trước một bước khom eo hành lễ.

"Tây Môn Vô Hận!" bộ râu trắng của Tây Môn Cuồng rung lên, liếc một cái rồi Tây Môn Cuồng liền quay đầu lại nhìn hướng Âu đại mụ đang có chút không tự nhiên.

Tây Môn Vô Hận có chút ngạc nhiên, không biết gia gia sau khi nghe tên nàng xong tại sao lại phản ứng lớn như vậy.

Âu Đại Mụ tới bên Tây Môn Cuồng, khẽ thở dài, lên tiếng nói:" hơn hai mươi năm rồi, có mấy việc cũng nên nói rõ thôi."

Lúc này Đông Phương Uyển nghĩ tới việc nhi tử nói với bà Tây Môn Vô Hận không phải huyết mạch Tây Môn gia, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, nếu như việc này bị phu quân của mình biết thì ông ấy sẽ nghĩ gì? Đây có thể quan hệ tới tôn nghiêm của đàn ông.

Đông Phương Uyển bất an kéo tay áo Tây Môn Nộ, Tây Môn Nộ lại đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang run rẩy của thê tử, nhìn ánh mắt ông ấy tựa hộ như đã biết gì đó.

"Nhị ca." Tây Môn Vô Hận có chút kinh hoàng vội vã dựa vào Long Nhất, mặc dù nàng không biết rốt cục là chuyện gì, nhưng nàng biết việc này nhất định liên quan tới mình.