Phong Lưu Pháp Sư

Chương 551: Bí mật vĩnh viễn




 

Ánh trăng vằng vặc mông lung chiếu rọi toàn thành, lúc này là lúc tuyết tan, thời tiết gió mát dịu dạng thổi qua ngọn cây, những chiếc lá non điểm xuyết rung theo làn gió. Đêm nay là một đêm an tĩnh thanh thản.

Trong một gian phòng tại Tây Môn phủ đệ, lại đang diễn ra màn chiến đấu kịch liệt giữa nam và nữ, hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ nỉ non vang vọng trong phòng, làm thành một khúc xuân dạ minh.

"Tiểu tinh linh, nơi đây của nàng lại to lên rồi đấy." Long Nhất lắc eo mạnh bạo, ma trảo lại không ngừng nắn bóp hai bầu ngực căng trơn mìn màng của Lộ Thiên Á.

Cảm giác co giãn trơn tru đó khiến cho hắn say mê không thôi.

"Thật.thật sao? Thế chàng có thích không?" Lộ Thiên Á hé mở đôi mắt đang mê ly, cánh tay quàng qua cổ Long Nhất dụi mặt hắn vào ngực mình.

Long Nhất chỉ cảm thấy khuôn mặt bị một mảnh mềm mại bao vây, hương nhũ nhàn nhạt như kích thích động tình khiến ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn trào dâng.

Hắn dùng chiếc lưỡi nóng bỏng trêu đùa đôi nhũ hoa hồng hào, rồi ngậm một cái, trêu chọc khiến cho tiểu tinh linh rên rỉ vì sung sướng.

Thế giới như được nhuộm một mầu hồng, hai người triền miên trong biển dục vọng, thủy triều trào dâng hết cơn này tới cơn khác.

Cuối cùng, Lộ Thiên Á không chịu nổi nữa, cắn vai Long Nhất một cái, toàn thân giật giật, rồi lập tức nhũn ra nằm bệt bên dưới thân Long Nhất. Chỉ thấy hai mắt nàng kiều mị như có nước, môi hồng khẽ hé, thở ra từng làn hương thơm, toàn thân ửng hồng mê ly rung động lòng người. Đó là một loại thần thái đẹp tới cùng cực. (Chẹp chẹp)

Sau cơn kích tình, hai người ôm nhau ỉ ôi trên giường, hưởng thụ sự ngọt ngào khó khăn mới có.

"Long Nhất." Lộ Thiên Á ngọ nguậy trong lòng Long Nhất rồi kêu.

"Gọi là phu quân, nàng lúc trước ở trên giường đều gọi như vậy." Long Nhất mỉm cưởi cắt ngang nói.

"Được rồi. Phu quân đại nhân, thiếp.thiếp có một vấn đề muốn hỏi chàng." Lộ Thiên Á không biết vì sao lại đột nhiên có chút nhăn nhó nói.

Long Nhất nhướng mày, điều chỉnh lại tư thế cùng Lộ Thiên Á mặt đối mặt, có hứng thú hỏi:" vấn đề gì? Nói ra nghe xem."

"Phu quân, Ny Tạp bọn họ nói thiếp càng ngày càng giống nương thân, chàng có thấy thế không?" Lộ Thiên Á cùng Long Nhất bốn mắt nhìn nhau, con mắt chớp chớp nói.

"Uhm, để ta xem kỹ cái nào.không sai, có chút giống. Xem ra mấy năm nay nàng bế quan hiệu quả không tồi." Long Nhất có chút rõ ràng Lộ Thiên Á vì sao lại đề cập tới vấn đề này. Lộ Thiên Á mấy năm nay mặc dù khuôn mặt không có thay đổi gì, nhưng vô luận là khí độ hay thần thái đều gần với Tinh linh nữ vương, ưu nhã và cao quý thoát tục. Chỉ khi đối mặt với mình mới khôi phục lại bộ dạng tiểu tinh linh hoạt bát khả ái lúc trước.

Lúc này, Lộ Thiên Á đột nhiên nắm lấy tay Long Nhất đặt lên song nhũ của mình, khuôn mặt ửng hồng nói:" phu quân, chàng vừa rồi không phải nói nơi này của thiếp lớn hơn rồi sao? Chàng cảm thấy so với của nương thân thì thế nào?"

Long Nhất chấn động trong lòng, ngạc nhiên nhìn Lộ Thiên Á, tâm tư rối loạn. Lẽ nào Lộ Thiên Á phát giác tình cảm ái muội giữa mình và Tinh linh nữ vương sao?

"Chàng vừa rồi trong lúc hoan hảo với thiếp có phải là nghĩ tới nương thân không?" Không đợi Long Nhất suy nghĩ xong, lời nói của Lộ Thiên Á càng thêm run rẩy. Khiến cho Long Nhất choáng váng.

Long Nhất mãi mới lấy lại tinh thần, vội vã nói:" bảo bối, nàng đừng nghĩ lung tung. Ta và nương thân nàng tình cảm trong trắng thuần khiết như bạch tuyết."

"Phu quân, chàng thật sự không có suy nghĩ gì với nương thân thiếp sao?" Lộ Thiên Á dùng đôi mắt long lanh như sao trời nhìn Long Nhất.

"Ta." Long Nhất hạ ý thức muốn nói là không có. Nhưng khi mở miệng thì làm thế nào cũng không thốt nên lời.

"Mẫu thân xinh đẹp như vậy, chàng lại đa tình như thế này. Thiếp còn lâu mới tin chàng không có ý nghĩ gì với nương thân. Khi còn ở Tinh Linh sâm lâm có mấy lần chàng thức dậy lúc nửa đêm, khi quay lại trên người lại có mùi của nương thân." Lộ Thiên Á cắn môi hồng, trong mắt có một màn sương mờ.

Long Nhất có chút hoảng loạn trong lòng, luống cuống an ủi Lộ Thiên Á, hóa ra tiểu tinh linh sớm đã nhìn ra sự ái muội giữa mình và Tinh linh nữ vương, nhưng lại không đề cập tới. Vô luận là chủng tộc nào, đây đều là một loại cảm tình cấm kỵ, ít ai có thể chấp nhận loại tình cảm phi luân lý này.

Thấy Lộ Thiên Á không ngừng gạt lệ trên khóe mắt, Long Nhất chỉ đành cười khổ mà thôi, vừa rồi còn triền miên kích tình, sao thoáng cái đã thay đổi rồi.

"Được rồi, tiểu tinh linh của ta, đừng khóc mà, đều là ta không tốt, ta không nên sản sinh ý nghĩ đối với nương thân nàng, nàng cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ sửa đổi." Long Nhất ôm lấy Lộ Thiên Á nghiêm mặt nói, tim lại đau đớn không thôi.

Có lẽ đã tới lúc vung kiếm chém đi ý nghĩ buồn cười này của mình, để tất cả trở về bình thường, khả năng chịu tổn thương cũng chỉ có mình Lộ Thiên Á, hắn không thể ích kỷ như vậy.

Lộ Thiên Á ngừng khóc, sững sờ nhìn Long Nhất đang thống khổ, khẽ hỏi:" chàng nói sẽ từ bỏ cảm tình đối với nương thân thiếp sao?"

"Không sai." Đồng tử Long Nhất co lại nói.

"Nhưng.nương thân cũng rất thích chàng, có mấy lần thiếp đều thấy nương thân một mình đờ đẫn, thiếp biết người đang nhớ tới chàng, cũng như thiếp nhớ tới chàng vậy, với lại người thường một mình múa bộ tương tư kiếm mà chàng truyền cho người." Lộ Thiên Á có chút rối bời nói.

Long Nhất sững sờ, lẽ nào Tinh linh nữ vương cũng không quên được mình, nhưng cho dù là như vậy, thì làm sao đây? Bất quá Lộ Thiên Á vì sao lại nói với mình những điều này, khiến cho bản thân càng thêm khó chịu, hay là.Long Nhất nghĩ tới một loại khả năng, trong lòng không khỏi có một sự chờ mong.

"Nương thân kỳ thận luôn rất cô đơn, chỉ là thiếp từ trước tới nay không phát hiện ra, thiếp luôn coi sự yêu thương của nương thân là đương nhiên, lại chưa từng nghĩ qua nương thân cần gì, khát vọng gì, phu quân, thiếp có phải là quá ích kỷ không." Lộ Thiên Á vùi đầu vào ngực Long Nhất cạ cạ, lòng chua xót mà thì thào.

"Đáng thương chính là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bởi vì họ vĩnh viễn nghĩ tới con mình trước chứ không phải là mình, tiểu tinh linh, nàng thật sự đã trưởng thành rồi." Long Nhất vuốt ve mái tóc Lộ Thiên Á, nghĩ tới cha mẹ mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Phu quân, chàng sau này có thể đối tốt với nương thân được không? Như là đối với thiếp vậy, không, phải tốt hơn thiếp ngàn vạn lần, chỉ cần.chỉ cần đừng nói cho người khác, đây sẽ trở thành một bí mật giữa chúng ta, một bí mật vĩnh viễn." Giọng nói của Lộ Thiên Á càng lúc càng nhỏ, cánh tay đàng ôm Long Nhất lại càng lúc càng chặt. (OMG, AMAZINGGGGG)

Long Nhất chấn động, hắn thế nào cũng không ngờ. Lộ Thiên Á lại đồng ý để cho hắn và Tinh linh nữ vương phát sinh quan hệ vượt quá luân lý, đây là một quyết định rất khó khăn, có lẽ trong lòng nàng đã khổ sở tránh né lâu rồi.

"Bảo bối, nàng thật tốt, Long Nhất ta nếu phụ bạc mẹ con nàng, sẽ bị thiên lôi đánh, không.sẽ không còn làm đàn ông được nữa." Long Nhất phát thệ, vốn muốn nói bị thiên lôi nhòm ngó(hé hé hé), chết không toàn thây như tiền thế. Nhưng nghĩ tới bản thân mình là Lôi thần truyền thửa giả, căn bản chả coi thiên lôi ra gì.

Dường như cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, Lộ Thiên Á hít sâu mấy hơi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, chỉ cần không để người khác biết. Mẹ con chung chồng thì làm sao chứ?

"Phu quân, chàng đừng cao hứng quá sớm, mặc dù thiếp đã đồng ý rồi, nương thân cũng thích chàng. Nhưng muốn để nương thân tiếp nhận chàng cũng không phải là một việc đơn giản đâu." Lộ Thiên Á cười lên, nghĩ tới cuộc sống sau này, trong lòng có chút bàng hoàng và chờ mong.

Long Nhất tất nhiên cũng biết tính cách của Tinh linh nữ vương, là một nữ tử cực kỳ có lý trí. Cho dù đối với hắn có một loại tình cảm không nên có, nhưng ở hiện thật cũng tuyệt đối không làm như vậy với hắn, có lẽ giữa hai người thì cái loại cảm giác ái muội đó đã là cực hạn mà trái tim bà có thể tiếp nhận rồi.

Bất quá cái Long Nhất có chính là thời gian. Chỉ cần bà quen với phương thức ở chung của hai người. Tự nhiên sẽ từ từ đắm chìm vào đó. Tới lúc đó chỉ cần một cơ hội, mọi việc có thể sẽ thuận lợi hết thảy.

Nghĩ tới cuộc sống hạnh phúc sau này. Long Nhất không khỏi nở một nụ cười.

"Bại hoại, chàng cười tới mức tà ác như vậy, có phải là muốn làm chuyện xấu gì không." Lộ Thiên Á bĩu môi, khẽ cấu chân Long Nhất.

Long Nhất kêu thảm một tiếng, hung hăng nói:" tiểu tinh linh, ta không nghĩ tới nương thân nàng, nàng cấu ta làm gì."

Lộ Thiên Á tức giận vỗ tiểu Long Nhất, hừ hừ nói:" không đánh tự khai."

Long Nhất cười hắc hắc nói:" phu quân ta tất nhiên là cố ý rồi, bất quá nàng vừa rồi đã chọc huynh đệ của ta, nó hiện tại đang kháng nghị, nàng nói phải làm sao bây giờ?"

Lộ Thiên Á lườm một cái, thấy tiểu phôi đản giữa quần Long Nhất đang cao cao ngạo nghễ hướng nàng phát nộ, tim đập loạn nhịp, hai mắt chớp cái đã lộ ra mấy phần dục vọng.

Lộ Thiên Á nhổm dậy, lưng đối mặt Long Nhất quỳ lên trên giường, bờ mông tròn trịa cao cao đưa lên, nơi bí mật nhất của thiếu nữ lộ ra không còn nghi ngờ gì nữa.

"Phu quân, chàng nói xem thiếp có giống nương thân không?" Lộ Thiên Á quay mặt lại kiều mị hỏi, nàng biết Long Nhất thích nhất là tư thế chinh phục này. (Tuyệt)

Long Nhất đình trệ hô hấp, con mắt trở nên u ám, trước mắt như thể hiện ra kiều đồn đang rung động của Tinh linh nữ vương, liền không thể nhẫn nhịn được nữa, quỳ sau người Lộ Thiên Á lắc tới trước liên hồi kỳ trận, trong phòng lại vang lên nhưng âm thanh rung động lòng người, mà đêm vẫn còn dài.

Tia nắng đầu tiên khiến cho chân trời phía đông hửng sáng, xem ra hôm nay tiết trời rất tốt.

"Cộc cộc cộc" trong một căn phòng khách tại một lữ điếm ở tiểu trấn cách Đằng Long thành hơn hai trăm dặm vang lên tiếng gõ cửa.

Cửa "két" một tiếng tự động mở ra, trước cửa sổ phòng khách đang có một nhân ảnh cô ngạo ngồi đó, ánh mắt nhìn ra ngoài, vọng lên không trung nhìn những đàn chim đang ríu rít kiếm ăn tới xuất thần.

Một nam một nữ tiến vào cửa phòng, nam mặc áo khoác đen mặt không rõ, nữ thì thân hình yểu điệu đeo mạng che mặt.

"Thuộc hạ Cáp Lôi bái kiến tiểu thư." tên áo đen nói, chính là Cáp Lôi ở Bạch Vân thành.

Thân ảnh cô ngạo chuyển người lại, chính là Mộc Hàm Yên đột nhiên mất tích, nét đẹp và sự dịu dàng của nàng lúc này hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng, thay vào đó làm một sự lạnh lùng khiến người ta khó lòng tiếp cận.

Mộc Hàm Yên gật đầu, nhìn nữ tử đang dùng ánh mắt phẫn hận nhìn nàng, lạnh lùng nói:" các người ngồi trước đi, ta có việc cần giao."

"Cáp Lôi, hiện tại toàn bộ Thương Lan đại lục rất nhanh thôi sẽ quy về một mối, ngươi nói chúng ta nên làm thế nào?" Mộc Hàm Yên không chút biểu tình hỏi.

"Thuộc hạ ngu dốt, tất cả đều do tiểu thư làm chủ." Cáp Lôi sợ hãi nói.

Mộc Hàm Yên lắc đầu, nói:" Hắc Ám giáo hội đã hiện nay đã do Tây Môn Vũ khống chế, chúng ta không cách nào xâm nhập được, kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa a."

"Hừ, không hoàn thành nhiệm vụ, ta xem ngươi làm sao mà trở về hồi báo?" Tinh Tinh kéo mạng che mặt xuống, trào phúng nhìn Mộc Hàm Yên.

"Đây là việc của ta, ngươi quản bản thân mình cho tốt là được rồi." Mộc Hàm Yên lạnh nhạt nói.

"Tiểu thư, vậy hiện tại chúng ta nên làm thế nào?" Cáp Lôi hỏi.

Trong mắt Mộc Hàm Yên thoáng có chút mê ly, nhưng rất nhanh liền bị che dấu lại, nàng vung tay lên, trong tay xuất hiện một viên tinh thạnh sáng rực rỡ và một phong mật thư bằng ma pháp, nói:" truyền tống thạch này là chìa khóa để mở truyền tống trận trong bí thất, thư này ngươi đưa cho phụ hoàng, ngươi đi đã lâu năm như vậy, cũng đã tới lúc nên quay về rồi."

Cáp Lôi do dự không ngừng, nhận lấy hai món đồ này, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại không có mở miệng hỏi.

"Cáp Lôi, ngươi ra trước đi, ta có vài lời muốn nói với ả ta." Mộc Hàm Yên làm ra vẻ không thấy nghi vấn của Cáp Lôi, ra lệnh cho hắn ra khỏi phòng.

"Ngươi lại muốn ta làm việc gì?" Tinh Tinh lạnh giọng nói.

Mộc Hàm Yên bình tĩnh nhìn Tinh Tinh, ánh mắt biến ảo không ngừng, nhìn tới mức Tinh Tinh toàn thân cảm thấy không tự nhiên, nàng nhẫn nhịn không kêu lên nói:" ngươi rốt cục là muốn làm gì? Ta có đẹp như vậy sao? Thu lại cái bộ dạng giả dối của ngươi đi, ta ghét nhất là khuôn mặt giả tạo của ngươi, khiến người ta nhìn mà phát tởm.

Ánh mắt Mộc Hàm Yên trở nên băng lãnh, lạnh lùng nói:" có tin ta giết người không."

"Ngươi giết đi, ngươi có tin ta sớm đã chán sống rồi không?" Tinh Tinh đứng dậy, vươn cổ ra, như một con gà trống kiêu ngạo.

"Không giết ngươi không có nghĩa ta không giết người khác." Mộc Hàm Yên chuyển đầu thản nhiên nói.

Tinh Tinh chấn động toàn thân, nắm chặt tay, nghiến răng, đầu rũ xuống, trong mắt nàng hiện lên hận ý lạnh xương, rất lâu mới mở miệng nói:" ta mặc dù bị ngươi nắm thóp, nhưng ngươi so với ta còn đáng thương hơn, đối phó với người mình yêu có phải là rất thống khổ không."

'Chát' một tiếng, Mộc Hàm Yên hung hăng tát Tinh Tinh một cái, trong mắt hàn quang lấp lóe, thật là dọa người.

"Cút ngay, lập tức cút." Mộc Hàm Yên như một con báo mẹ bị chọc giận, toàn thân phát ra sự điên cuồng khát máu.