Phong Lưu Pháp Sư

Chương 487: Tới Bỉ Mông Tộc




 

Sự thật giống như mong đợi của Long Nhất, Hắc Ám giáo hoàng chỉ có một độc nữ, bởi vậy từ nhỏ đã cố biến nàng trở thành nam hài để bồi dưỡng, người ngoài nhìn thấy là nam đều là do ma pháp dịch dung cả.

Vào năm nọ, U Minh tế tự muốn xin gả đệ tử của bà ta là Lãnh U U cho Phong Linh, Hắc Ám giáo hoàng vì muốn che mắt nên cũng đồng ý với hôn sự này. Điều này khiến Phong Linh lo lắng. Phải biết rằng tư nhỏ nàng đề khoác trang phục của nam hài, như bất kể thế nào thì về sinh lý thì nàng vẫn là một cô gái, sao lại có thể lấy một cô gái về làm vợ được?

"Vì vậy, nàng cố trêu chọc Lãnh U U để nàng ta từ bỏ phải không?" nghe đến đó Long Nhất hì hì cười nói.

"Đúng vậy, Lãnh U U tính cách cao ngạo, làm sao lại có thể gả cho một tên bất học vô thuật được chứ? Hi hi, vì thế, nàng ta chạy trốn khỏi Hắc Ám giáo hội" Phong Linh có chút đắc ý cười.

Long Nhất cũng không nhịn được, hắn nhéo cái mũi nhỏ của nàng nói: "Nói như vậy ít nhiều cũng nhờ nàng, chứ không sao ta có thể gặp được Lãnh U U chứ"

Bất giác Long Nhất lại muốn biết về tình hình của Lãnh U U. Khi đó nàng dùng ma pháp dịch dung, nhưng vóc người hấp dẫn như thế, chỉ nhớ đến là đã muốn trào nước miếng rồi.

"Phu quân bại hoại, chàng lại nghĩ tới gì rồi mà cười xấu xa vậy" Phong Linh nói rồi đấm nhẹ Long Nhất vài cái.

Long Nhất cười khà khà nhưng đột nhiên nhớ điều gì đó, vì thế nhíu màu hỏi: "Lãnh U U giờ này ở đâu rồi?"

"Đừng lo, thiếp có thể trốn được do nàng yểm trợ đó chứ. Nàng biết chuyện phát sinh, chắc chắn sẽ không ở lại Hắc Ám giáo hội nữa" Phong Linh nhẹ giọng nói, dù sao cũng cũng thất tủi thân, vì cha mẹ ruột của nàng vì Hắc Ám thần bài mà nỡ lấy nàng làm mồi dụ. Như vậy sao nàng không thương tâm chứ. Long Nhất cũng không biết phải ai ủi như thế nào, trong đầu chỉ hết sức cảm động, Phong Linh tất cả đều vì hắn khiến hắn ghi sâu trong lòng là sẽ phải đền đáp bằng cả cuộc đời mình.

"Phu quân, thiếp không sao đâu, sau khi chúng ta chia ta, chàng gặp chuyện gì, nói cho thiếp nghe đi" Phong Linh dúi đầu vào ngực Long Nhất nói qua chuyện khác.

……. Trải dài phía tây của Hoành sơn đoạn mạch, là lãnh địa của Thú nhân hoàng tộc Bỉ Mông Tộc. Bỉ Mông tộc là tộc ít nhất trong Thú nhân tộc nhưng khả năng chiến đấu cũng hiệu quả nhất trong các tộc. Người Bỉ Mông tộc khi trưởng thành cao ba trượng, toàn thân phủ lông mao màu vàng, cơ thể phát triển, khả năng phòng ngự và ma ngự rất cường hãn. Bình thường cầm thiết côn nặng nặng ngàn cân chỉ chiêu hoành tảo thiên quân đã vô đối rồi…………… Bởi vậy, từ lúc Thú nhân tộc viết lên lịch sử tới này, Bỉ Mông tộc đều là hoàng tộc của các tộc trong Thú nhân tộc.

Thú nhân tộc lúc đầu phân bố khắp Thương Lan đại lục, đã sớm cùng với loài người sống chung, nhưng do dục vọng của loài người đúng là vô tận. Loài người bắt đầu phân chia quyền lực hình thành bộ tộc và thành trấn với chiến tranh được tổ chức. Chiến tranh lan rộng nhằm thống nhất quyền lực, thâu tóm lãnh thổ hình thành nên quốc gia. Lúc này bản tính tham lam cũng bắt đầu phát huy, đồng thời thành lập chế độ phân biệt đẳng cấp rõ ràng. Thú nhân tộc được quy là chủng tộc có đẳng cấp thấp nhất, bị loài người xua đuổi đến chốn hoang vu nơi hoành sơn đoạn mạch.

Cũng vì nguyên nhân này, Thú nhân tộc và loài người có thù hận rất sâu đậm, từ đó chiến tranh không ngừng xảy ra. Tuy nhiên Thú nhân tộc tuy mạnh nhưng sao thể so được với loài người vốn thông minh và xảo trá chứ? Vì thế, mặc dù liên tiếp khởi binh nhưng vẫn bị loài người áp chế tại hoành sơn đoạn mạch.

Có thể hôm nay ở lãnh địa của Bỉ Mông tộc hoàng tộc lại xuất hiện một đoàn nhân loại thương đội, thực là không thể tưởng tượng được. Nhưng kỳ nhất là Thú nhân tộc như không thấy thương đội nhân loại này mà thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi.

"Ngân Kiếm, muội phu của ta, hôm nay mang cho ta cái gì thế" cuối đường xuất hiện một đội Bỉ Mông binh lính mười người, người cầm đầu cao bốn thước có thừa, trông thấy Ngân Kiếm liền chạy vội tới, cả mặt đất như rung lên.

Ngân Kiếm không nói gì, nhìn vị này gọi là vương tử của Bỉ Mông tộc, Lôi Mỗ Đặc, người này chính là một cường đạo, mỗi lần tới đề bị hắn bốc lột đủ kiểu cả, nhưng hắn không thể chống lại mà chỉ cười đối phó.

"Nhị vương tử, ý muốn của người đã được chuẩn bị tốt rồi, Trương Tam, Lý Tứ, đánh mười cỗ xư ngựa đã nhị vương tử ra khỏi chỗ này" Ngân Kiếm cười bí ẩn nói.

Lôi Mỗ Đặc nhanh chóng đi lại, hai ngón tay vạnh tấm bạt trên xe ngựa, nhìn trong thất trần bảo cũng những thùng lớn chứa rượu ngon, miệng ngoạc đến mang tai.

"Tốt, muội phu tốt, thực tốt bụng, nhanh về với muội của ta, nó đang chờ đỏ cả con mắt kìa" Lôi Mỗ Đặc cầm thành thiết côn to đùng cười lớn.

Khóe miệng Ngân Kiếm méo xệch, nghĩ ngay đến tiểu công của như hổ như sói kia. Hai chân hắn bắt đầu mềm nhũn ra.

Lôi Mỗ Đặc đắc ý đi xuyên qua Bỉ Mông tiểu đội, đột nhiên hắn dừng bước lại, quay đầu lại thấy bên Ngân Kiếm xuất hiện mấy nữ nhân, giọng như núi lở cầm thiết côn giơ lên

"Hồ tộc, muội phu, ngươi đem theo loại hạ tiện này tới đây làm gì?"

Ngân Kiếm sớm đã chuẩn bị kỹ, mỉm cười nói: "Là thế này, Hồ tộc đó là đối tác của thương đội chúng ta, người cũng biết Hồ tộc am hiểu loài người nhất, trong loài người chúng ta như cá gặp nước, có ít hàng hóa không thể không nhờ họ hỗ trợ."

Lôi Mỗ Đặc, không có hoài nghi, quay trở ra, Hồ tộc trước kia tại Thú nhân tộc địa vị rất gần với Bỉ Mông tộc. Nhưng vì Hồ tộc cũng xảo trá như loài người, trong chiến tranh với loài người có tác dụng trí mạng, hơn nữa thực lực của bản thân cũng không tệ đặc biệt là Ngân hồ nhất tộc có một kĩ năng đặc thù là "Ẩn thân thuật" cùng với "Thiên cực huyễn thuật" là hai đại kì công trong Thú nhân tộc. Thú nhân tộc rất coi trọng thực lựu của các chủng tộc, Ngân hồ tộc tại Hồ tộc địa vị rất cao, đem giao cho vị trí thứ hai trong Thú nhân tộc cũng không ai dị nghị.

Sau này chiến tranh giữa loài người và Thú nhân tốc mấy trăm năm mà Ngân hồ tốc huyết mạch ngày càng suy. Cuối cùng tuyệt chủng, "Ẩn thân thuật" với thiện cực huyễn thuật bị thất truyền, địa vị của hồ tộc cũng sa xuống ngàn trượng, trong nội bộ cũng chia ra nhiều phân chim chỉ có thể dựa vào sắc đẹp cùng "Mị thuật" để phục vụ các chủng tộc cường đại khác. Nhưng hết lần này đến lần khác, Bỉ Mông hoàng tộc không chấp nhận số ít Hồ tộc trong thú nhân tộc, bởi vậy địa vị của Hồ tộc từ trên cao vô tình bị đạp xuống tận đất.

Bối Toa cắn môi, nắm tay đã trở nên thâm tím, hít hai ngụm không khí mới bình tĩnh trở lại.

"Đừng để ý, hiện trạng trước mắt của Hồ tộc nàng cũng biết, không thể một sớm một chiều mà thay đổi được." Ngân Kiếm thấy vẻ mặt của Bối Toa không vui liền an ủi nói.

"Ta không sao, một ngày nào đó ta nhất định sẽ khiến bọn khinh thị hồ tộc chúng ta phải trả giá đắt" Bối Toa thở một hơi, nhẹ giọng nói, nàng thề nhất định phải đưa địa vị Hồ tộc lên đỉnh cao năm xưa, thậm chí còn huy hoàng hơn nữa.

Ngân Kiếm cười cười, trong lòng hắn vẫn còn bội phục Bối Toa, tối thiểu thực lực của nàng hắn cũng không so sánh được, không chỉ có "Mị thuật" mà còn cáo "Ẩn thân thuật" cùng "Huyễn thuật" thiên hạ có mấy người có thể phá giải.

Đi theo hướng Tây, có thể thấy ngay những dãy nhà cao bằng gỗ và đá, nơi đó là nơi cư ngụ của Bỉ Mông tộc

Không hề phí sức, Ngân Kiếm dễ dàng đưa thương đội tiến vào trong, xem ra duyên số của hắn với Bỉ Mông tộc quả nhiên là phong sanh khởi thủy, với loài người có thể xem là một kì tích.

Nơi cư ngụ của Bỉ Mông vô cùng lớn, dường như tám mươi phân trăm Bỉ mông tộc đầu sinh sống ở đây. Nơi này chia làm hai khu vực trên và dưới. Phía dưới là nơi dành cho Bỉ mông bình thường, nhà cửa rất đơn sơ. Phía trên là nơi ở của Bỉ Mông hoàng tộc, mặc dù chỉ có khoảng trăm người nhưng rộng không kém khu dưới. Xem ra cấp bậc trong Bỉ mông tộc cũng vô cùng nghiêm ngặt

Ngân Kiếm dẫn thương đội toán môt phòng lớn ở khu dưới, nơi này là chỗ hắn ở

Đi vào trong phòng, Bối Toa có chút vội vàng hỏi: "Ngân Kiếm, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Không nên gấp, theo ta được biết, Bỉ Mông tộc trưởng hiện tại có dã tâm rất lớn, hắn sẽ không cam lòng ở yên như vậy đâu, rất có thể sẽ cùng loài người gây chiến, lúc đó chính là cơ hội, ngươi tạm thời ẩn giấu thực lực, đến khi có cơ hội không ngại biểu diễn một chút thực lực của ngươi. Được rồi, ta đi ra ngoài một chút đây, ngươi nên tìm một căn phòng nghỉ ngơi đi." Ngân Kiếm nói xong liền đi ra ngoài, tự nhiên là hướng đến chỗ Bỉ Mông hoàng tộc, chẳng phải ở đó có một lão bà nương đang kháo khát hắn sao?

"Ồ, không biết thiếu chủ cho ta thuốc "Kim thương bất đảo" có hiệu nghiệm không, cứ bộ dạng này mà tiếp e chẳng thể chịu đựng nổi" Ngân Kiếm sờ sờ viên dược hoàn trong túi, mặt mày nhăn nhó than thở.

Nhưng Bối Toa đã dẫn hai thị nữ đi chọn một phòng tốt nhất, ngồi ngẩn ra ở đằng sau. Hồ tộc tới đây đều nằm trong tay nàng, đột nhiên nàng cảm thấy áp lực cực kỳ lớn. Giờ có sự trợ giúp của Thiên Võng tình báo, Hồ tộc một lần nữa có thể chỉnh đốn lại, nhưng từ người trong tộc chỉ có thể tìm được mấy người được hoặc là mấy ngân hồ trong hồ tộc mà thôi. Tiền đồ trước mắt thực vẫn còn rất u ám.

"Long Nhất, nếu như ngươi ở bên ta có phải tốt bao nhiêu không" Bối Toa lẩm bẩm nói, nhớ tới Long Nhất trong lòng hơi run rẩy. Nàng đương nhiên biết đó là huyễn vọng, nàng trong mắt hắn có cái gì đó đáng sợ chứ không thì tại sao hắn lại chẳng động hề tới thân thể nàng chứ?

"Ngân Kiếm, ngươi bước ra đây cho lão tử." Một âm thanh như sét đánh bên ngoài vang lên, cả mộc ốc đều lung lay, làm cho Bối Toa đang suy nghĩ về Long Nhất giật mình tỉnh lại.