Phong Lưu Pháp Sư

Chương 48: Huyết Sắc Trùng Hải




 

Vì muốn sớm đi khỏi nơi hôi tanh đang nguyền rửa này, mọi người không hẹn mà cùng bước nhanh hơn.

- Ô, mọi người xem phía trước là cái gì này?

Lộ Thiến Á kinh ngạc vui mừng hét lớn.

Tất cả mọi người đều dừng lại, trên mặt lộ rõ nét cười vui mừng vô cùng. Nguyên lai ở đằng xa có thể thấy được một gò xanh um tùm gợn sóng. Điều này có nghĩa là biên giới của đầm lầy ở không xa phía trước.

- Mọi người hãy cố lên để thoát mau khỏi cái đầm lầy chết tiệt này!

Cáp Lôi nói lớn, chính là do cái đầm lầy này đã nuốt đi hai đội viên trong Mạo hiểm đội của hắn. Tuy là họ chỉ có thể tự trách chính mình nhưng mất đi hai người thì nguy hiểm cũng tăng lên vài phần. Có thể cái đầm lầy này cũng chưa phải là nơi thực sự nguy hiểm. Nơi vô cùng đáng sợ hơn có thể chính là ở nơi là mục đích của chuyến đi này, Di Thất Chi Thành.

Nhưng sau lúc mà cả bọn sáu người đều thở phào một hơi vì đã đến biên giới của đầm lầy thì sự phấn khởi đột nhiên giảm nhanh rồi biến mất. Trong khoảng ba trăm mét ngoài thảm cỏ xanh, chỉ có ba trăm mét thôi, chính là một tử vong chi địa. Đó là một gò bùn đất của đầm lầy, trên đó là một biển những con côn trùng huyết hồng sắc. Chính là loại côn trùng khủng bố này làm cho Lôi Đặc và Thạch Nham ngay lập tức tan biến, đến một mẩu xương cũng không còn.

- Cáp Lôi! Phải làm thế nào đây? Trên địa đồ có cho biết phải đi qua thế nào không?

Lam Thiên nhìn vào biển côn trùng huyết hồng sắc đó mặt mày lợt lạt, hắn không muốn có một kết cục giống như bọn Lôi Đặc.

Cáp Lôi lắc lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng. Hắn lấy địa đồ ra rồi nhìn đi nhìn lại. Con đường mọi người đã đi là hoàn toàn đúng theo chỉ dẫn trên địa đồ, mà trên địa đồ lại chẳng có ký hiệu nào cho thấy có loại côn trùng khủng bố này ở đây cả.

- Hết rồi, nỗ lực của chúng đã uổng phí rồi!

Lam Thiên thở dài nói, hắn thật sự không tin là có thể đi qua được ba trăm mét cuối cùng này.

Nhưng lúc này Man Ngưu, Lộ Thiến Á và cả Lãnh U U tất cả theo phản xạ nhìn vào Long Nhất. Trong tiềm thức của bọn họ đã sớm theo sự chỉ dẫn của một mình hắn, cho dù Cáp Lôi này là đội trưởng thì bọn họ cũng không tin cậy.

Long Nhất cũng nhìn vào mảng trùng hải một cách ngây dại, hắn nhất thời chưa thể nghĩ ra cách đi xuyên qua đó, nhưng mắt hắn lại phát giác là loại côn trùng huyết hồng sắc này này chỉ ở trong khoảng rộng ba trăm mét bùn đất của đầm lầy này, không hề vượt qua giới tuyến. Hắn nghĩ điều này không biết có nguyên nhân gì không? Sao mà lũ côn trùng khủng bố này lại có thể ngoan ngoãn như vậy chứ?

- Trừ khi tất cả chúng ta giống như những Đại ma pháp sư, có được Phiêu Phù thuật, còn không thì chúng ta không thể qua được.

Cáp Lôi sầu muộn nói.

- Giả sử chúng ta có Phiêu Phù thuật thì khả năng vượt qua đây được cũng không có nhiều.

Long Nhất cười khổ nói.

- Cái gì cơ?

Cáp Lôi hỏi.

Long Nhất xé vạt áo, gói hai nắm bùn vào bên trong và ném về phía biển con trùng đó. Mọi người đều nhìn theo gói bùn được ném đi. Chỉ nhìn thấy gói bùn đất này ở trên không vừa ngang bằng với mảng trùng hải, những con côn trùng khủng bố trên đầm lầy phát ra một loạt tiếng kêu chói tai nhanh chóng phóng lên, toàn bộ bầu trời chốc lát bị che phủ trong một phiến mây huyết hồng sắc. Nhưng những con côn trùng sắc huyết hồng ngay lập tức hạ xuống, chỉ vì cái bao đất sớm đã không thể tìm thấy tông tích.

- Đã nhìn thấy chưa? Trừ khi chúng ta có thể bay cao trên năm trăm mét không thì phải bỏ qua ý kiến này thôi.

Long Nhất nói.

Lúc này mọi người đều trầm mặc. Bay thì tất cả không phải ai cũng bay được rồi, chẳng lẽ thực sự không còn cách nào nữa sao?

Trời đang tối dần, nhưng mọi người vẫn chưa tìm được cách nào. Sau cùng Cáp Lôi đành phải phân phó mọi người dựng trại, đến tối lại cố tìm biện pháp lần nữa.

Lúc mọi người dựng trại xong chuẩn bị đi ngủ, những tia nắng cuối cùng còn sót lại của mặt trời cũng đã chìm vào trong mặt đất, toàn bộ thế giới biến thành một màn tối đen. Nhưng vào thời điểm này, Long Nhất cùng bọn họ toàn bộ mở to miệng, ai cũng giật mình nhìn mảng trùng hải đó.

- Ô, thật là hấp dẫn!

Lộ Thiến Á không thể không nói. Không ai có thể nghĩ được là những sâu bọ tà ác ăn ngươi không nhả xương này vào buổi tối lại thình lình phát sáng. Chỉ thấy một màu hồng rực rỡ, thật sự hấp dẫn vô cùng. Hàng ức vạn vạn côn trùng này phát ra hồng quang hình thành nên một biển hồng quang rực sáng vô bờ, trong bóng tối hiện lên một cảnh mỹ lệ cùng yêu dã.

Cả sáu người đứng ngây ngẩn tại chỗ, nhìn màu sắc bóng đêm bị che lấp bởi biển côn trùng đó, trầm mặc không nói. Một lúc lâu sau, đột nhiên biển côn trùng huyết hồng sắc bỗng sôi lên ầm ầm, bay ào lên không trung. Chỉ thấy một loài bò sát giống như cá sấu từ đầm lầy chui ra. Bọn chúng sinh ra đã vô cùng xấu xí, những con mắt hình tam giác đang phát tán ra ánh sáng lục u ám, miệng thật dài, bên trong phủ đầy răng sắc nhọn. Bọn chúng hơi giống như cá sấu khổng lồ ở địa cầu nhưng thực sự hung mãnh hơn nhiều. Kỳ quái là những côn trùng huyết hồng sắc tịnh không công kích bọn chúng mà, thay vào đó, lại giãn ra khi gặp chúng.

- Chuyện này nghĩa là sao?

Long Nhất hỏi. Nhìn loại động vật giống như cá sấu này hắn tựa hồ như nắm bắt được chuyện gì đó, nhưng thật sự không biết rõ.

- Đó là Thực Nhân thú của đầm lầy, thường thường có vài ngàn con sinh sống quần cư. Chỉ cần rơi vào đầm lầy, không cần biết là kiếm thánh hay đại ma đạo sư tất cả đều khó chạy khỏi cái chết. Nguyên chỉ mỗi bọn côn trùng khủng bố đã làm nhức đầu rồi, hiện tại lại có nhiều Thực Nhân thú này nữa. Chẳng lẽ chúng ta phải dừng ở đây à? Ta thật không cam tâm.

Cáp Lôi lắc đầu thở dài. Mọi người đều buồn bã đi vào trong lều.

Nửa đêm, Long Nhất vừa tĩnh toạ xong tỉnh lại. Hắn có cảm giác hắn đã nghĩ ra biện pháp đi qua đầm lầy này, nhưng thật sự còn có chút mơ hồ, không thể nắm bắt được rõ ràng.

Long Nhất đi ra khỏi lều. Biển côn trùng huyết hồng sắc đó yên lặng sáng lấp lánh. Hắn đi đến bên bờ đầm lầy ngồi xuống, nhìn những con côn trùng và bọn Thực Nhân thú trên đầm lầy đến ngây ngốc. Thực Nhân thú hiển nhiên chú ý nhìn nhìn Long Nhất, thỉnh thoảng lại bất ngờ chồm lên một vài cái. Nhưng bọn chúng, cũng như bọn côn trùng huyết hồng sắc kia, đều không dám vượt qua giới tuyến.

Lãnh U U nhìn thân ảnh ngồi bên bờ đầm lầy, biểu tình phức tạp phi thường. Vừa muốn đi tới nhưng bản năng lại muốn quay lại. Nàng bất chấp nguy hiểm tính mạng đi đến Di Thất Chi Thành tất nhiên cũng có mục đích của nàng. Nếu không qua được đầm lầy này nàng rất phiền não, nhưng so với những phiền não mà nam nhân này mang lại thì điều đó chẳng thấm tháp gì.

Những ngày này Long Nhất luôn trêu trọc, đầu mày cuối mắt với nàng làm nàng cảm thấy vui thích. Nhưng thực sự nàng không dám đối diện. Từ trong ngôn từ của Long Nhất xuất ra, tự nàng có thể tiếp thụ ý tứ, nhưng nàng đột nhiên thật sự e sợ. Một mặt nàng e sợ điều này có thể dưới ánh sáng mặt trời, sẽ tan thành bọt xà phòng, mặt khác e sợ bởi vì tự nàng vướng vào Long Nhất.

- Tỉnh dậy rồi thì qua đây ngồi đi!

Trong lúc Lãnh U U muốn quay lại, thanh âm của Long Nhất hốt nhiên vang lên sát bên tai.

Lãnh U U hoảng sợ, ngẩng đầu ngó nhìn, Long Nhất vẫn ở nguyên tại chỗ, nhưng tại sao thanh âm của hắn giống như ở bên tai mình vậy? Có lẽ đã quen với việc Long Nhất không ngừng làm người khác kinh ngạc, Lãnh U U hơi do dự một chút rồi sau đó đi về hướng Long Nhất.