Phong Lưu Pháp Sư

Chương 317: Hồng Nương Tử vừa đánh xa vừa đánh gần




 

Bầu trời đầy sao, gió nhẹ khe khẽ thổi qua, buổi đêm ở Thương lan đại lục luôn mê người như vậy, đây chính là cảnh mà thế giới khoa học kỹ thuật kiếp trước của hắn rất khó gặp. Cũng chính khoa học kỹ thuật cũng đã đưa một cái thế giới tươi đẹp tương tự như vậy đi vào lịch sử rồi.

Long Nhất tự hiểu được cái may mắn của mình, có thể qua nửa đời người rồi lại làm lại ở một thế giới thần kỳ mà xinh đẹp này. Nhưng từ một mặt khác mà nói hắn cũng đang bất hạnh bởi vì cái hành tinh xanh kia mới chính là gốc rễ quê hương hắn, cho dù đi đâu hắn cũng không thể vứt bỏ cội nguồn được. Mà một người không có cội nguồn thì dù cuộc sống hoa lệ thế nào, nội tâm hắn vẫn tồn tại một nỗi cô tịch không thể đụng vào được.

- "Chán thật, đêm nay sao lại để nỗi đa sầu thiện cảm bắt mình đi vậy." Long Nhất đang bay trong không trung không ngừng gãi đầu tự hỏi, đem những sầu não cất giữ kín trong óc mình. Không thể phủ nhận rằng cho dù bên người đang có nhiều hồng nhan đi nữa thì một số việc vẫn chỉ có thể lưu lại trong đầu mà thôi.

Hắn đáp xuống trước trướng bồng của hắn và Nạp Lan Như Nguyệt, nhẹ nhàng đột phá kết giới mà vào. Chỉ thấy trong trướng bồng đã có một tấm màn ngăn cách làm hai nửa, cuộc sống của hai người trước nay vẫn chia đôi chỗ ngủ như vậy. Cho dù có đến được thành thị đi nữa, có cùng ngủ trong một gian phòng thì một người ngủ trên giường, một người thì tự giác nằm dưới sàn mà ngủ.

-"Như Nguyệt, Như Nguyệt, nữ nhân của ta, nàng đã ngủ chưa?" Long Nhất kêu liền mấy tiếng nhưng vẫn không thấy Nạp Lan Như Nguyệt đáp lại.

Chẳng lẽ chỉ là tự mình nhớ nàng ta thôi sao? Len lén nhấc tấm màn lên rồi len lén đưa mắt nhìn vào, Long Nhất đột nhiên thấy Nạp Lan Như Nguyệt đang ngồi trên giường mà dùng đôi mắt phượng hung hăng trừng trừng nhìn hắn.

Long Nhất lại càng hoảng sợ, nha đầu kia rõ ràng không ngủ cũng không minh tưởng, không phải đang chờ hắn chứ? Không phải nàng còn đang tức giận sao, từ trưa đến giờ nàng quả thật một câu cũng không nói rồi.

- "Oa, mở to hai mắt để dọa người à, cừu hận nhìn ta làm chi vậy, ta có chọc giận nàng sao?" - Long Nhất dứt khoát xốc lại quần áo bước vào, mặc kệ ánh mắt như muốn giết người của Nạp Lan Như Nguyệt mà đặt mông ngồi lên chiếc giường mềm mại của nàng.

- "Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nói chuyện cùng ngươi" Nạp Lan Như Nguyệt xoay người hừ một cái, bộ dạng của nàng so với bộ dạng một cô gái đang dỗi với tình nhân thật sự không chút khác biệt.

-"Nhưng ta lại muốn nói chuyện cùng nàng, nàng nói xem, ta đã làm công chúa điện hạ tức giận chỗ nào rồi?" Long Nhất nhấp nháy mắt nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, bộ dạng tỏ vẻ ủy khuất tội nghiệp.

Nạp Lan Như Nguyệt có chút áy náy, ngẫm lại Long Nhất cũng không làm gì không đúng đối với nàng, nhưng hắn làm những việc khiến lòng nàng có chút tức tối, nhất là khi thấy hắn tỏ vẻ thân mật với Hồng Nương Tử khiến nàng càng tức khí.

Ta làm sao vậy? Nạp Lan Như Nguyệt tự hỏi lòng mình, quả thật hành động ngày hôm nay của nàng có chút không theo đạo lý bình thường, nàng cũng không rõ tại sao mình lại trở nên như vậy. Nhưng khi nàng nhớ lại lúc nàng bước ra ngoài khi nãy, vô tình thấy bộ dáng thân mật giữa Long Nhất và Hồng Nương Tử, khí nóng trong lòng nàng lại bốc lên.

Nàng hừ một tiếng rồi xoay người dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình đầy thẳng vào Long Nhất, trong miệng gắt lên:

-"Ngươi đi ra ngoài, đi ra, ta không muốn thấy mặt ngươi"

Long Nhất xoay tay chụp lấy đôi tay nhỏ của nàng kéo vào trong ngực, Nạp Lan Như Nguyệt thân người bị xoay một cái đã nằm vào trong lổng ngực hắn, một mùi nam tử nồng đậm vây quanh nàng.

- "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Trống ngực Nạp Lan Như Nguyệt bỗng nhiên đập mạnh, tiếng nói bổng trở nên run rẩy, lòng bàn tay tự nhiên trở nên ẩm ướt. (ND: tui không thích dịch từ "Hãn" thành "Mổ hôi," thấy vậy không hợp nên đổi một chút   )

- "Nàng nói ta còn muốn làm gì nữa đây?" Bàn tay to của Long Nhất tử từ hướng đến vai Nạp Lan Như Nguyệt, khuôn mặt tuấn tú của hắn áp dần vào, chỉ còn cách nàng một vài phân.

Thân thể mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt không ngừng run rẩy, con mắt nàng trừng trừng nhìn hắn, trong giây lát hơi thở của nàng thêm dồn dập mà thân thể càng cứng ngắc vô cùng. Long Nhất nhìn thằng vào đôi mắt của Nạp Lan Như Nguyệt, vẻ khần trưong của nàng khiến tâm hồn hắn không khỏi rung động, đôi môi hắn chậm rãi tiến đến sát đôi môi của nàng.

Ngay khi Long Nhất sắp hôn lên đôi môi đỏ mọng đấy, Nạp Lan Như Nguyệt đột nhiên lấy lại được khí lực rồi đầy mạnh hắn ra. Nàng nhanh chóng xoay người nhảy thoát khỏi hắn, bộ ngực cao vút không ngừng phập phồng kịch liệt.

-"Tây Môn Vũ, ngươi … ngươi là đồ hỗn đản, khi dễ ta như vậy chưa đủ sao?" đôi mắt xinh đẹp của Nạp Lan Như Nguyệt bắt đầu xuất ra những hạt lệ châu long lanh, tay nàng không ngừng run rẩy mà chỉ vào mặt hắn.

Long Nhất ngồi thẳng dậy, khóe miệng mang theo nụ cười khổ nói:

-"Ta vốn còn cho rằng nàng thích ta"

-"Hừ, …. thích ngươi? Ngươi … ngươi nói bậy, ta chính là không … không thích ngươi đấy" - Nạp Lan Như Nguyệt có chút bối rối, bí mật trong lòng tựa hồ muốn nói ra, nhưng miệng nàng vẫn như cũ không chịu thừa nhận.

- "Không thích ta? Vậy khi ta với Hồng Nương Tử chỉ ở gần có một chút mà nàng phản ứng mạnh như vậy để làm gì, rồi còn không muốn nói chuyện với ta nữa, vậy rốt cuộc không phải thích ta sao?" Long Nhất nhìn chằm chằm vao Nạp Lan Như Nguyệt mà hỏi dồn.

Nạp Lan Như Nguyệt sửng sốt, ánh mắt lóe lên rồi gắng phản bác:

- "Ai . .ai phản ứng mạnh chứ, ta nói như vậy, bời vì ngươi không biết thu liễm. Ngươi bây giờ là phu quân của ta, nhưng vừa mới gặp nữ nhân khác liển tỏ thái độ thân mật, các quan viên của Nạp Lan Đế quốc thấy được sẽ nghĩ ta như thế nào đây?"

Đúng là lý do này đây cho nên ta mới tức giận, trong lòng Nạp Lan Như Nguyệt thầm nói. Tựa hồ trong lòng nàng thấy nhẹ nhõm rất nhiều, vì lý do nàng đưa ra đã tự lừa được bản thân mình rồi.

Long Nhất nhún nhún vai lắc đầu cười nói:

- "Vậy xem ra là ta tự mình đa tình, sau này ta sẽ chú ý hơn. Được rồi, nàng nghỉ ngơi đi" - Long Nhất nói xong liền đứng dậy, tiện tay lấy một cái gối trên giường rồi hướng đến cái sàn quen thuộc mấy ngày nay của hắn.

Giả bộ à, nàng cứ giả bộ nữa đi, ta nhìn xem nàng còn có thể giả bộ cho đến khi nào. Trong lòng Long Nhất thầm đắc ý, hắn là người như thế nào mà dễ dàng tin vào những lời Nạp Lan Như Nguyệt nói chứ.

------------------------------

Sáng sớm ngày thứ hai, Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt từ trướng bồng chui ra. Chỉ là vẻ mặt của Long Nhất thì sảng khoái vô cùng, trong khi đó sắc mặt Nạp Lan Như Nguyệt không đẹp như vậy, vừa nhìn vào là biết đêm qua nàng không có ngủ ngon rồi.

Lúc này mật trời vẫn chưa ló đầu ra, không khí trong lành, trên cỏ xanh còn điểm thêm những sạt sương long lanh trong suốt, đây chính là một sáng mùa hè cực kỳ thoải mái.

Long Nhất chạy đến một chỗ trống gần đó rồi hoạt động gân cốt, hắn đánh ra một bộ Thiếu lâm không minh quyền như khi còn ở tiền kiếp. Chỉ là hiện nay Ngạo thiên quyết của hắn đã luyện tới đỉnh điểm tầng thứ 3, vì vậy bộ Không minh quyền bình thường này vào tay hắn bỗng trở nên có khí thế phi phàm, khiến những kẻ xung quanh không ngừng đổ về quan sát hắn.

- "Công chúa, phò mã đúng là rất lợi hại nha" Tiều thúy thẹn thùng ghé sát vào Nạp Lan Như Nguyệt mà nói nhỏ.

- "Còn không vậy à, bất quá sao mặt của ngươi lại đỏ như thế?" Nạp Lan Như Nguyệt vỗ vỗ vào khuôn mặt của Tiểu thúy mà cười nói.

- "Không phải vậy, muội nói là nói đến …." Tiểu thúy len lén nhìn xung quanh rồi ghé sát vào bên tai Nạp Lan Như Nguyệt thì thầm "Muội nói đến chuyện trên giường kìa, nhìn hắn tối qua làm cho công chua một phen mất ngủ, vậy mà giờ đây còn có tinh lực ……"

Tiều thúy còn chưa nói dứt lời, Nạp Lan Như Nguyệt đã nhảy dựng lên lấy tay che miệng nàng ta lại trách mắng:

- "Nha đầu chết tiệt kia, cái miệng của ngươi lại nói hưu nói vượn nữa rồi, học hoài không bỏ đựơc cái tật nói năng bậy bạ sao?"

Tiều Thúy ô ô kêu hai tiếng tránh thoát bàn tay của Nạp Lan Như Nguyệt rồi đỏ mặt nói:

-"Trước kia tại hoàng cung muội nghe rất nhiều cung nữ thảo luận chuyện này, các nàng ấy nói nam nhân ở phương diện này nhiều lắm chỉ có thể kiên trì khoảng 30 phút đồng hồ. Muội xem công chúa tựa hồ cả đêm không ngủ, mà phò mã gia còn sanh long hoạt hổ như vậy, khẳng định là về khoản kia rất là lợi hại rồi"

Nạp Lan Như Nguyệt cắn môi hung hăng nhéo vào mặt Tiều thúy rồi nói:

-" Con nít như ngươi biết cái gì, sau này không được phép nói đến những chuyện này nữa"

Tiểu Thúy kêu đau một tiếng, trong lòng thầm uất ức:

-"Ta đây cũng mười tám tuổi rồi, công chúa còn coi ta là tiểu nha đầu à, tưởng ta chuyện gì cũng không biết sao?"

Lúc này Long Nhất cũng đã đánh xong bài quyền, cảm giác toàn thân dễ chịu hơn nhiều. Bên tai hắn truyền đến tiếng vỗ tay vang dội, khi hắn ngẩng đầu nhìn thì đã thấy Hồng Nương Tử vừa vỗ tay vừa tiến đến gần hắn.

- "Tây Môn thiếu gia luyện cái gì vậy? Ta đến bây giờ chưa từng thấy qua loại công pháp đó" - Hồng Nương Tử dò hỏi hắn.

-"Cái này gọi là quyền thuật, có nghĩa là dùng nắm tay thực hiện võ thuật phòng ngự hay tấn công, cũng chính là kỹ pháp, trong cận chiến có uy lực rất lớn" Long Nhất cười giải thích, ở đại lục này thật sự không có chức nghiệp quyền thuật sư tồn tại mà. (ND: thiếu mất class Monk, black belt, White Monk… tiếc ghê  )

- "Chỉ dùng nắm tay thôi sao? Tại sao không cần kiếm? Chẳng lẽ loại kỹ pháp này có thể dùng để đối kháng với kiếm sư sao?" Hồng Nương Tử ngạc nhiên hỏi lại, gói gọn trong sự hiểu biết của nàng thì vấn đề này thực sự không có khả năng hiểu hết được.

-"Đương nhiên có thể, quyền thuật luyện đến mức cao nhất có thể làm tan bia vỡ đá, người bị đánh trúng không chết cũng bị thương" - Long Nhất tự hào nói.

-"Vậy để tiểu nữ từ này thỉnh giáo một chút nha?" Hồng Nương Tử ánh mắt lấp lánh hỏi, dĩ nhiên nàng rất hứng thú muốn biết uy lực của quyền thuật như thế nào.

Long Nhất ngạc nhiên, Hồng Nương Tử chính là loại ma cung thủ đánh viễn công, mặc dù hắn có thể dùng càn khôn đại na di lòn sau lưng nàng rồi khóa tay lại là xong, nhưng làm vậy thì không thể hiện hết uy lực của quyền thuật được.

Hồng Nương Tử cười khúc khích nhìn hắn, nàng lấy sợi dây buộc mái tóc của mình lại thành hình đuôi ngựa, sau đó ngọc thủ nhoáng lên một cái, một thanh cự kiếm cao gần bằng nửa thân người đã nằm trong bàn tay nhỏ nhắn nàng. Cự kiếm so với thân hình mảnh khảnh của nàng tạo nên sự tương phản mạnh liệt, nhưng cũng toát ra một khí chất hỗn hợp nhu mị cùng anh khí khó tả thành lời.

-" Có lẽ ngươi không biết, ta còn là một Đại kiếm sư" - Cự kiếm trong tay Hồng Nương Tử chấn động một cái, một đạo đấu khí màu lam thẫm lóe lên rồi biến mất.

-"Giờ ta mới biết Hồng Nương Tử nàng vì sao được xưng hiệu SS trong giới Dong binh đoàn rồi, Viễn công cường đại kèm với năng lực cận chiến, ta nghĩ ít người có khả năng tránh thoát được phạm vi công kích của nàng rồi" - Long Nhất cả giận nói, đưong nhiên hắn chỉ giận thay cho đám nam nhân theo đuổi nàng mà thôi.

- "Tây Môn thiếu gia quá khen, tất cả là vì để sống sót thôi" -Ánh mắt đẹp của Hồng Nương Tử quét qua thanh cự kiếm lạnh lẽo trên tay, bỗng hiện lên một tia thống khổ không ai giải thích được.

Long Nhất cũng không rõ ý của Hồng Nương Tử, nhưng khi hắn đang định hỏi lại thì Hồng Nương Tử đã vung kiếm nhắm vào hắn. Nữ nhân này quả là biết chiếm tiên cơ mà.

Long Nhất không dám có chút khinh thường, thực lực của Hồng Nương Tử nằm ngoài ý liệu của hắn, quả cũng khó trách, trong giới Dong binh đoàn chỉ tổng cộng có 10 vị đạt tới S cấp Dong binh đoàn, những người này đều là từ trong bao nhiêu tình huống chết người mà tìm được con đường sống, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, hơn nữa thủ đoạn đưa ra đều là đoạt mạng người khác.

- "Tây Môn thiếu gia cẩn thận" Hồng Nương Tử hai tay nắm chặt kiếm phóng người lao lên trên không, trên thân cự kiếm nổi lên một vòng kiếm qua màu lam sậm, định dùng thế sét đánh không kịp bưng tai hướng tới chỗ Long Nhất đang đứng bất động.